Phụ nữ thời xưa ngoài công dung ngôn hạnh phải tuân theo tam tòng, tứ đức. Tam tòng ấy là Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử (Khi còn ở nhà thì phải nghe theo bố, lấy chồng nghe theo chồng, chồng mất thì nghe theo con)
Nhưng đã xa lắm cái thời phong kiến nặng nề việc trọng nam khinh nữ, tư tưởng ấy đã quá cổ hủ và vô lý khi áp dụng cho thời đại bình đẳng ngày nay. Tuy vậy, trớ trêu thay, gia đình hiện đại muốn phụ nữ cũng ra ngoài kiếm tiền như đàn ông nhưng ngược lại vẫn mang nguyên tư tưởng “con gái lấy chồng phải theo nhà chồng, gánh cả giang san nhà chồng”.
Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi? Tại sao xã hội không ngừng phát triển, tư duy con người lại vẫn dậm chân tại chỗ? Hay chính là sự ích kỷ của con người đã khiến phụ nữ mãi mãi mang thân phận “con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”? Nghĩ lại mà xem, có người đàn ông nào cưới vợ về mà chưa từng dặn dò vợ “Mẹ anh phải rất vất vả để anh có được như ngày hôm nay, em phải đối xử tốt với Mẹ anh nhé”.
Nhưng có ai đã nghĩ được điều ngược lại, thủ thỉ với mẹ một câu vì vợ thế này chưa: “Mẹ à ! Vợ con phải rời xa Ba Mẹ cô ấy, một mình đến gia đình mình. Mẹ hãy đối xử tốt với vợ con nhé”? Tất nhiên, lấy chồng, bố mẹ chồng cũng thành bố mẹ mình, chuyện phụng dưỡng cha mẹ là điều nên làm, tất yếu phải làm. Nhưng khoan, chẳng lẽ chồng lấy vợ, bố mẹ của vợ không phải cũng là bố mẹ của chồng sao? Cớ gì đàn ông các anh lại gia trưởng, ích kỷ bắt vợ phải coi bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ, nhưng chính mình lại coi bố mẹ vợ là người dưng, coi người sinh ra vợ mình chẳng là cái gì hết. Cớ gì các anh bắt vợ hầu hạ người nhà mình, dù có ấm ức, thiệt thòi cũng phải nín nhịn, không được kêu ca, không được than vãn. Ngược lại tự cho mình cái quyền không tôn trọng nhà vợ, cấm đoán, gay gắt phản đối vợ về ngoại, cả việc vợ mua đồ hay gửi cho bố mẹ vợ ít tiền tiêu vặt.
Đừng trách vợ bất hiếu, không coi trọng nhà chồng khi chính các anh không hề coi bố mẹ vợ là bố mẹ, ích kỷ chỉ biết nghĩ cho gia đình nhà mình thôi. Muốn vợ tốt với bố mẹ mình, hãy đối với vợ tốt gấp đôi Đàn ông ạ, vợ là vì anh mới bằng lòng rời xa bố mẹ, rời xa căn nhà thân yêu, một thân một mình đến nơi hoàn toàn xa lạ để chăm sóc, thấu hiểu, phụng dưỡng và chiều lòng mẹ chồng, người nhà chồng. Các anh đừng miễn cưỡng vợ bằng những câu như “Mẹ nuôi anh cũng vất vả lắm. Em phải thương mẹ anh!” hay “Em là con dâu nên phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ, làm cho mẹ vui lòng chứ”… Làm vậy chẳng khiến cô ấy thương mẹ anh thêm phần nào.
Ngược lại, mỗi lời ấy chỉ càng khiến vợ bất bình, muốn chống đối và đẩy cô ấy đến thế bị cô lập trong chính ngôi nhà mình đang ở mà thôi. Nếu thật sự thương cô ấy, thật sự muốn cô ấy xem gia đình chồng như chính gia đình mình mà đối đãi, mà cư xử, thì trước tiên, hãy biết tôn trọng cô ấy, biết cư xử đúng mực, bình đẳng giữa hai bên gia đình. Phụ nữ sống với mẹ chồng thế nào phụ thuộc phần nhiều vào cách đối xử của chồng với họ. Vậy nên các ông chồng hãy nhớ, muốn vợ hết lòng phụng dưỡng bố mẹ chồng thì các anh cũng phải tôn trọng, hiếu thảo với bố mẹ vợ. Phụ nữ họ nhìn cách chồng đối xử với gia đình mình mà đối xử tương tự với gia đình chồng y như thế đấy? Đừng sống kiểu bên trọng bên khinh để rồi phải gạt nước mắt hối hận.