Cứ nghĩ đến những chuyện mình đã trải qua mà tôi thấy mình dại quá dại. Giờ vợ thì ra toà ly hôn xong rồi, còn bồ bệnh tật chỉ còn tấm thân tàn tạ. Tôi lại phải quay ra hầu ngược lại cô ta, thế có dở không chứ.
Hồi còn sinh viên tôi với vợ là bạn thân. Mỗi đứa học một trường nhưng quen nhau trong một lần đi tình nguyện ở miền núi. Sau đó bọn tôi yêu nhau lúc nào không hay nữa. Tình yêu thời sinh viên thì trong sáng và đẹp lắm.
Vợ tôi hồi ấy rất xông xáo, cô ấy tham gia tình nguyện ở trường rồi vẫn đi làm thêm, lấy mấy đồ rẻ rẻ ở chợ đầu mối về bán ở chợ đêm. Lúc tôi vẫn còn ngửa tay xin tiền bố mẹ thì vợ đã nuôi được em trai học năm nhất đại học.
Cũng chính vì bươn trải làm thêm nhiều nên vợ tôi ra trường cũng chỉ được bằng khá thôi, đi xin việc ở mấy công ty tư nhân, lương tháng còm cõi. Tôi thì suốt 5 năm đại học không đi làm thêm nên đương nhiên là tập trung học hành, nghiên cứu rồi. Ra trường tôi xin vào công ty của nước ngoài, lương tháng được tính bằng đô.
Hồi đó vợ chồng tôi cũng suýt chia tay mấy lần vì đi làm thì mỗi đứa một công việc, lại gặp người này người kia nên tôi cũng tìm hiểu thêm cô này, cô khác. Vậy nhưng chẳng hiểu sao duyên số đoạn đó của tôi là cứ phải lấy vợ là cô ấy mới được.
Ảnh minh họa: Nguồn ch3.plus
Sau mấy lần chia tay rồi lại quay lại, tôi bảo:
“Thôi anh với em cưới nhau cho rồi”.
Cô ấy cũng biết tôi đã yêu thêm mấy người nên bảo:
“Nhưng mà cưới xong anh còn nhòm ngó em này em kia không?”
“Đương nhiên là không rồi, sức đâu mà nhòm ngó em này em kia chứ. Với lại có vợ vào phải khác”.
Thế là chúng tôi tổ chức đám cưới, bố mẹ hai bên đều ủng hộ, không ai phản đối gì hết. Cưới xong tôi vẫn làm cho công ty cũ, còn vợ thì sinh đứa đầu lòng nên ở nhà chăm sóc con. Hết thai sản cô ấy cứ đòi đi làm nhưng thằng bé ốm yếu quá, thỉnh thoảng lại phải đi viện, thuê giúp việc không an tâm nên tôi bảo:
“Em cứ ở nhà chăm con đi, kiếm tiền để anh lo. Khi nào con cứng cáp rồi em đi làm sau cũng được”.
Thế là vợ tôi ở nhà trông thằng nhỏ được 2 tuổi thì lại bầu đứa thứ hai. Đấy suốt mấy năm cô ấy cứ quanh quẩn đẻ với chăm con. Còn tôi thì đi làm kiếm tiền, công việc ngày càng tốt hơn, chế độ cũng thay đổi, tôi còn được sang nước ngoài nâng cao tay nghề 1 năm. Sau đó tôi được cất nhắc lên vị trí phó giám đốc chi nhánh trong nước. Đương nhiên là lúc này chế độ đãi ngộ, lương của tôi cũng cao rồi
Với mức thu nhập khi đó, mà nhà thì có sẵn rồi nên vợ chồng tôi sống khá thoải mái, vợ con không phải lo nghĩ gì hết. Con lớn hơn, gửi được trẻ vợ cũng đi học nghề làm đẹp rồi mở cái spa nho nhỏ để kiếm thếm, chứ không theo ngành đã học trước kia nữa.
Cũng chính trong thời gian đó tình cảm vợ chồng tôi cứ nhạt dần. Vợ thì khô khan, suốt ngày quanh quẩn với con cái, rồi tranh thủ làm đẹp cho khách. Tôi bảo cô ấy thuê nhân viên cho nhàn vậy nhưng vợ cứ cái kiểu phản ứng:
“Thôi thuê làm gì cho tốn tiền, khách không nhiều nên em làm được rồi”.
Vợ tôi bận rộn như thế nên cô ấy không có nhiều thời gian đi chơi, giao lưu với bạn bè. Về đến nhà thì vợ giản dị hết mức, ăn mặc, đầu tóc cũng không chải chuốt cho lắm. May là cô ấy có ngoại hình cũng ổn, không quá xấu nên mới trông đỡ lôi thôi đấy.
Thế nhưng thú thật với mọi người, cho dù vợ có xuất sắc đến mức nào thì nhiều khi cái gì quen thuộc quá cũng dễ nhàm chán. Vậy nên khi gặp được đối tượng khiến mình xao động tôi đã trót yêu người ta rồi có nhân tình ở bên ngoài.
Người yêu tôi còn trẻ lắm, ít hơn mình những gần chục tuổi. Vậy nhưng ở cô ấy có cái gì đó khiến tôi mê mẩn, cứ lần nào gặp nhau là quên hết mọi mệt mỏi, stress hằng ngày. Về nhà thấy vợ con vẫn ân cần chăm sóc mình tôi cũng thấy có lỗi nhiều lắm. Vậy nhưng tôi xác định là không thể bỏ gia đình cũng không thể bỏ nhân tình. Thế nên tôi khéo léo giấu giếm một chút, vợ sẽ chẳng bao giờ biết được.
Tất cả số điện thoại, zalo tôi dùng để liên lạc với người yêu đều sử dụng số mới và điện thoại để trên công ty, chưa bao giờ mang về nhà. Nói chung bồ thì vẫn bồ, nhưng về nhà thì vợ con vẫn là nhất.
Trước kia mỗi tháng tôi đưa vợ 30 triệu để chi tiêu, khi có người yêu tôi cũng cho em ấy 30 triệu, thuê nhà cho ở cả năm liền. Vậy nên cô ấy cũng ngoan ngoãn, không đòi hỏi gì thêm, cũng bớt nhõng nhẽo. Còn vợ cũng hiền lành, tôi cứ đưa tiền đấy cô ấy tự mà biết lựa chi tiêu cho gia đình. Những khoản lớn lớn phải chi đương nhiên là tôi sẽ cáng đáng rồi.
Oái oăm một cái là nhân tình của tôi đột nhiên thông báo có thai. Lúc ấy tôi chẳng biết làm sao, vì mọi khi đã dặn phải uống thuốc cẩn thận rồi. Tôi bảo đi bỏ thì cô ấy khóc lóc đủ kiểu tội lắm. Tôi đã nói để tính rồi nhưng cô ấy tự chủ động tìm vợ tôi nói hết mọi chuyện mới cay chứ.
Khi biết tôi có bồ gần hai năm thì vợ gần như là phát điên lên, cô ấy gọi cả bố mẹ hai bên họp gia đình các kiểu. Trước mặt mọi người mà vợ không giữ thể diện gì cho chồng, kể tội tôi không thương tiếc. Cuối cùng không chịu được bị xúc phạm nên tôi bảo:
“Cô im đi, không chịu được nữa thì ly hôn. Hôm nay tôi chính thức bỏ cô. Thứ vợ gì mà không biết thông cảm cho chồng, bêu xấu chồng trước mặt mọi người như thế”.
“Tôi cũng không thiết tha gì loại ngoại tình như anh nữa”.
Sau bao nhiêu trận cãi vã, căng thẳng với nhau thì vợ chồng tôi quyết định đường ai nấy đi. Nhà thì bán để chia đôi tiền. Hai đứa con lúc đầu tôi định nhận nuôi 1 đứa, rồi gửi nó ở ông bà nội. Thế nhưng thằng bé 9 tuổi rồi được lựa chọn ở với mẹ hay với bố. Lúc hỏi nó muốn theo ai thì nó chọn mẹ. còn đứa thứ 2 mới 5 tuổi cũng theo mẹ nốt.
Vậy mà cũng dùng dằng mấy tháng mới xong đấy. Trong thời gian đó tôi ở với bố mẹ, thỉnh thoảng đảo qua chỗ bồ xem bầu bí ăn uống thế nào. Vậy nhưng khi ly hôn xong, tôi dọn đồ sang ở với bồ thì mới biết mình bị ăn quả lừa. Nhân tình của tôi không hề mang thai, cô ấy tự bịa ra mọi chuyện để khiến tôi ly hôn vợ thôi.
Lúc đấy tôi mới biết mình bị hớ, vậy nhưng mọi sự đã rồi, vợ cũng bỏ rồi thôi thì đành chấp nhận. Sau đó tôi định mang số tiền chia sau ly hôn đi mua nhà mới thì nhân tình nịnh vay khoản đó để đầu tư mở nhà hàng. Nghe cô ấy vạch ra phương án làm ăn tôi cũng xuôi xuôi nên chuyển sang cho mà làm ăn.
Cứ như thế được hơn 1 năm thì công việc của tôi có biến động. Bị người khác chơi xấu vậy nên tôi phải nghỉ việc giữa chừng. Mọi thứ đang tốt như vậy, tôi tiếc lắm, hụt hẫng một thời gian. Lúc đó không có thu nhập nữa, định quay sang kinh doanh với nhân tình thì cô ấy mếu máo bảo:
“Em xin lỗi, nhà hàng làm ăn không có lãi em sang nhượng cho người khác đem tiền về đầu tư chứng khoán rồi”.
“Ơ sao em thu tiền về lại không nói với anh. Vậy giờ đầu tư sao rồi, có lãi chưa?”
“Làm gì có lãi, còn mất hết rồi anh ạ”.
Cô ấy cứ đưa tôi đi từ cái sốc này đến cái sốc khác. Số tiền mấy trăm triệu bốc hơi từ khi nào mà người yêu cũng không nói với tôi nửa lời. Hai đứa quay ra cãi nhau thì cô ấy phụng phịu:
“Thì ai mà biết được, cái số em nó đen thế đấy. Mất tiền em cũng tiếc lắm chứ”.
Nghe cô ấy nói mà tôi lại mủi lòng, đúng là người yêu tôi chỉ ngây thơ, ngu ngơ một chút nên không biết làm ăn thôi. Tiền thì mất, công việc cũng mất, nhà không mua được. Tôi với nhân tình phải chuyển chỗ thuê vì làm gì còn nhiều tiền mà ở chỗ sang xịn, hơn chục triệu 1 tháng.
Chán quá tôi cũng nghĩ ngợi nhiều thứ, tự nhiên tôi lại nhớ đến vợ con nên vào facbook xem đợt này vợ có đăng gì lên không? Thấy cô ấy chụp ảnh mở spa ở địa điểm mới, trông hoành tráng phết. Rồi vợ cũ còn mua được cả xe ô tô 3 tỷ nữa.
Biết chỗ vợ với con mới chuyển đến tôi cũng ghé qua xem hai đứa con thế nào. Vợ tôi vẫn giận nên không tiếp đón, chỉ thờ ơ lạnh nhạt như thế. Về phòng trọ tôi cứ nằm ngẫm nghĩ mãi, suốt mấy năm qua tôi không cho vợ quá nhiều tiền, 30 triệu 1 tháng để chi tiêu vậy mà sau ly hôn lại mua được cả ô tô, nhà mới.
Còn bồ của tôi cũng được từng đó tiền, nhà thì tôi trả trước cả năm rồi, vậy nhưng chỉ biết tiêu xài, phấn son váy vóc cũng hết sạch. Giờ cô ấy còn bị mắc bệnh trầm cảm, tính tình thất thường, ăn chẳng chịu ăn, ốm phải vào viện truyền nước liên tục. Giờ tôi đi làm ở công ty tư nhân nhưng thu nhập đâu còn được như trước, lại phải làm lại từ đầu, còn hầu thêm cả bồ ốm yếu nữa. Nghĩ mà chán quá mọi người ạ!
Tôi thấy mình hối hận rồi, đã từng có một gia đình hạnh phúc, công việc thuận lợi. Vậy nhưng phút chốc tôi đã đánh mất tất cả, giờ quay lại với hai bàn tay trắng, cô bồ chỉ còn tấm thân tàn, ôi cuộc đời!