Người vợ sinh con trai da đen, bị chồng b/ỏ r/ơi… và 20 năm sau, điều không tưởng xảy ra..

Người vợ sinh con trai da đen, bị chồng b/ỏ r/ơi… và 20 năm sau, điều không tưởng xảy ra..

Trịnh và Lan từng là một cặp đôi được nhiều người ngưỡng mộ. Họ yêu nhau say đắm, cùng nhau xây dựng một tổ ấm hạnh phúc. Khi Lan mang thai, Trịnh vui mừng khôn xiết, chờ đợi ngày đứa con đầu lòng chào đời. Nhưng rồi, ngày ấy đến, thay vì niềm vui, cuộc sống của họ hoàn toàn sụp đổ.

Khi bác sĩ trao đứa bé vào tay Trịnh, anh ta chết lặng. Đứa bé có làn da đen sẫm. Sự bàng hoàng nhanh chóng biến thành cơn thịnh nộ. Anh quay sang Lan, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ. “Cô đã phản bội tôi! Đứa trẻ này không phải con tôi!”

Lan ngỡ ngàng, nước mắt giàn giụa. Cô không thể tin rằng người chồng mà mình yêu thương lại có thể nói ra những lời cay nghiệt đến vậy. “Không! Anh phải tin em, em chưa bao giờ phản bội anh!” Nhưng Trịnh không muốn nghe bất cứ lời nào nữa. Anh ném chiếc nhẫn cưới xuống sàn, bỏ lại cô cùng đứa con vừa chào đời.

Bị chồng ruồng bỏ, Lan rơi vào vực thẳm tuyệt vọng. Gia đình chồng xa lánh, hàng xóm dị nghị, bạn bè dần rời xa. Cô phải gồng mình để nuôi con trong gian khổ. Thế nhưng, dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, cô vẫn dành tất cả tình yêu thương cho con trai – bé Nam.

Nam lớn lên trong sự thiếu thốn tình cha, nhưng cậu bé vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh và hiếu thảo. Dù đôi lúc bị bạn bè trêu chọc vì ngoại hình khác biệt, Nam vẫn kiên cường vượt qua. Cậu học giỏi, chăm chỉ, trở thành niềm tự hào duy nhất của mẹ. Cả hai mẹ con nương tựa vào nhau, cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn.

 

 

Về phần Trịnh, sau khi bỏ đi, anh tiếp tục cuộc sống riêng. Anh kết hôn với một người phụ nữ khác, nhưng cuộc hôn nhân này không hạnh phúc. Trong lòng Trịnh luôn có một khoảng trống kỳ lạ, một nỗi day dứt không tên mà anh không thể lý giải được. Anh từng nghĩ rằng mình đã đúng khi rời bỏ Lan, nhưng càng về sau, anh càng nhận ra bản thân luôn nhớ về người vợ cũ và đứa con trai mà anh chưa từng ôm vào lòng.

Một ngày nọ, Trịnh vô tình ghé qua một quán cà phê. Ở đó, anh nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ngồi đọc sách. Cậu có dáng vẻ cao ráo, ánh mắt sắc bén nhưng hiền hòa, trông rất quen thuộc. Đôi mắt ấy… chính là đôi mắt của cha anh, người mà Trịnh chưa bao giờ quên!

 

 

Trái tim Trịnh như bị bóp nghẹt. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh – liệu có phải cậu bé này chính là Nam, con trai anh?

Trịnh không kìm được tò mò, lén theo dõi cậu bé một thời gian. Mỗi lần nhìn thấy Nam, anh lại như thấy chính mình thời trẻ. Không thể chịu đựng hơn nữa, Trịnh quyết định làm xét nghiệm ADN mà không cho ai biết.

Và rồi, khi kết quả được gửi đến, anh run rẩy mở phong bì…

Cả thế giới xung quanh Trịnh như sụp đổ. Anh đã phạm một sai lầm khủng khiếp. Trong cơn giận dữ và định kiến, anh đã ruồng bỏ gia đình mình mà không hề tìm hiểu sự thật. Nỗi ân hận trào dâng, anh lập tức tìm đến Lan và Nam để cầu xin sự tha thứ.

 

 

Khi Trịnh đứng trước cánh cửa cũ kỹ của căn nhà nhỏ nơi hai mẹ con sinh sống, tay anh run rẩy. Cánh cửa mở ra, Lan đứng đó, già đi nhiều so với lần cuối anh nhìn thấy. Khi ánh mắt họ chạm nhau, thời gian như ngưng đọng.

“Lan… anh đã sai… Anh… anh xin lỗi…” – Trịnh nghẹn ngào.

 

 

Lan nhìn anh, đôi mắt không còn giận dữ, cũng không còn yêu thương. Chỉ có sự bình thản. “Anh xin lỗi vì điều gì?”

Nam bước ra từ phía sau, nay đã là một chàng trai mạnh mẽ. Cậu nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, nhíu mày. “Ông là ai?”

Trịnh đau đớn, cố gắng giải thích tất cả. Nhưng Nam chỉ mỉm cười, một nụ cười đầy sự trưởng thành và xa cách. “Ông đã bỏ rơi chúng tôi khi tôi vừa chào đời. Giờ ông quay lại để làm gì? Tôi không cần một người cha như ông.”

Lan nhẹ nhàng đặt tay lên vai con trai, rồi quay sang Trịnh. “Tôi đã chờ ngày này rất lâu. Nhưng bây giờ, anh đã không còn là một phần trong cuộc sống của mẹ con tôi nữa.”

 

 

Nói rồi, cô đóng cánh cửa lại, để lại Trịnh đứng đó với nỗi ân hận khôn cùng.

Trịnh bước đi trong cô độc, mang theo nỗi day dứt suốt đời. Anh đã đánh mất gia đình mình chỉ vì sự nóng nảy và định kiến. Đến khi nhận ra sự thật, mọi thứ đã quá muộn.

 

 

Còn Lan và Nam, họ tiếp tục sống hạnh phúc bên nhau, không để quá khứ làm ảnh hưởng đến tương lai. Với họ, sự hiện diện của Trịnh không còn quan trọng nữa. Nam đã lớn lên mạnh mẽ mà không cần đến người cha ấy.

Và như thế, một câu chuyện bắt đầu từ định kiến và sai lầm, đã khép lại bằng một bài học sâu sắc về niềm tin và hậu quả của những quyết định vội vàng.

lúc 06:16
Đời sống

 

 

  • Nhận đường liên kết
  • Facebook
  • X
  • Pinterest
  • Email
  • Ứng dụng khác

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *