Người mẹ mất 1 tay mang theo đứa con nhỏ đi phỏng vấn, câu trả lời khiến giám đốc tuyển dụng đứng hình

Sáng sớm, trong khi thành phố còn ngái ngủ, những tia nắng yếu ớt xuyên qua màn sương mỏng, chị Hoa đã bế đứa con nhỏ ra khỏi căn phòng trọ chật hẹp. Đứa bé, mới tròn ba tuổi, quàng chặt lấy cổ mẹ, đôi mắt to tròn còn ngái ngủ

Chị Hoa kéo nhẹ chiếc túi vải bằng tay còn lại, trong lòng trĩu nặng nỗi lo. Hôm nay chị đi phỏng vấn xin việc – một cơ hội chị đã mất ăn mất ngủ suốt mấy hôm nay. Nhưng với hình thể khiếm khuyết: mất đi cánh tay phải trong một tai nạn năm ngoái, chị hiểu rằng con đường phía trước sẽ không hề bằng phẳng.

Công ty TNHH Minh Thành nằm trong một tòa nhà cao tầng mới xây ở quận trung tâm. Khi chị Hoa đến nơi, khuôn mặt chị đã lấm tấm mồ hôi, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đã hơi nhàu. Chị lặng lẽ ngồi chờ ngoài phòng tiếp tân, cẩn thận dỗ dành con trai, không để bé làm ồn.

Những ánh mắt từ các ứng viên khác, từ lễ tân cho đến vài nhân viên đi ngang qua, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chị – vừa tò mò vừa ái ngại. Một người phụ nữ mất tay, lại bế con đi phỏng vấn – trong mắt họ, chắc chắn là “không bình thường”.

 

 

Tiếng loa gọi số thứ tự vang lên:
— “Số 17, mời vào!”

Chị Hoa hít sâu một hơi, chỉnh lại tư thế, tay trái siết chặt quai túi. Con trai chị, bé Bin, níu lấy áo mẹ, mắt nhìn quanh ngơ ngác. Chị bế bé vào theo.

Bên trong phòng phỏng vấn, ba người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi phía sau chiếc bàn lớn. Người ngồi giữa, tầm ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt sắc lạnh, chính là giám đốc tuyển dụng – ông Phong.

 

 

Khi thấy chị Hoa bước vào, tay bế con, tay kia xách túi, cả ba vị giám khảo đều có vẻ hơi ngỡ ngàng. Một thoáng, ông Phong chau mày.

— “Chị… có biết đây là buổi phỏng vấn tuyển dụng không ạ?” – Một người bên phải hỏi, giọng đầy hoài nghi.

Chị Hoa gật đầu lễ phép:
— “Dạ, em biết. Em xin lỗi vì hoàn cảnh không cho phép em gửi cháu hôm nay. Em sẽ cố gắng đảm bảo không ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn.”

Ông Phong đan tay trước ngực, nhìn kỹ chị một lượt.
— “Hồ sơ của chị đây. Ừm, tốt nghiệp Đại học Kinh tế, từng làm kế toán trưởng cho công ty thực phẩm… Nhưng…” – ông dừng lại, ánh mắt lướt qua cánh tay áo trống không của chị Hoa – “…chị nghĩ chị đủ khả năng làm việc với tình trạng hiện tại sao?”

 

 

Không khí trong phòng chùng xuống. Những từ “tình trạng hiện tại” vang lên lạnh lùng như lưỡi dao cứa vào lòng chị Hoa.
Bé Bin bỗng dưng siết chặt áo mẹ hơn, cảm nhận được sự căng thẳng.

Chị Hoa mím môi, tay siết chặt quai túi đến trắng bệch. Nhưng rồi chị ngẩng đầu, ánh mắt không né tránh, giọng chị trầm tĩnh nhưng dứt khoát:

 

 

— “Dạ thưa anh, em mất đi một cánh tay, nhưng em không mất đi năng lực, ý chí và tinh thần trách nhiệm. Trong suốt 6 năm làm việc trước đây, em đã xử lý sổ sách, làm báo cáo tài chính, đàm phán với khách hàng, và quản lý đội ngũ nhân sự… Tất cả đều hoàn thành bằng sự nỗ lực gấp đôi người bình thường.”

Cả ba giám khảo khựng lại. Một người lật hồ sơ, dò xét.

Ông Phong, tay chống cằm, vẫn chưa tỏ thái độ. Sau một hồi im lặng, ông chậm rãi hỏi:
— “Nhưng tại sao chị lại mang theo con nhỏ đến buổi phỏng vấn? Lỡ như sau này đi làm, chị cũng thường xuyên bận rộn vì con thì sao?”

Chị Hoa hơi cúi đầu. Một thoáng ngập ngừng. Rồi chị nhẹ nhàng kéo tay bé Bin lại gần mình, vén tóc cho bé.
— “Em xin phép được nói thật. Nếu có lựa chọn, chẳng ai muốn đem theo con nhỏ đi xin việc. Nhưng cuộc đời này đâu phải lúc nào cũng cho mình toàn quyền chọn lựa, đúng không anh?”

 

 

Chị ngước lên, ánh mắt đỏ hoe nhưng kiên định:
— “Chính vì mất đi một phần thân thể, em mới càng không cho phép mình từ bỏ. Chính vì còn đứa con bé bỏng này, em càng phải mạnh mẽ hơn gấp bội. Em cần công việc này không chỉ để nuôi thân, mà còn để cho con em một tương lai đàng hoàng.”

Cả phòng phỏng vấn lặng thinh.

 

 

Ông Phong buông bút xuống bàn. Đôi mắt sắc sảo của ông dường như dao động. Những câu từ chắc nịch, đầy chân thành của chị Hoa như những nhát gõ mạnh vào lớp băng lạnh lẽo vốn bao phủ tâm hồn người từng trải ấy.

Ông Phong ngả người ra ghế, thở dài. Ông bỗng nhớ lại hình ảnh mẹ mình ngày xưa: cũng tảo tần, một thân một mình nuôi nấng mấy anh em ông nên người.

Ông cười nhẹ, hỏi:
— “Nếu giả sử được nhận vào làm, chị có cam kết rằng con nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ công việc không?”

 

 

Chị Hoa lập tức đáp, không một chút do dự:
— “Dạ, em cam kết. Em đã chuẩn bị sẵn phương án gửi trẻ, thuê người trông nom. Hôm nay chỉ là tình huống bất đắc dĩ thôi ạ.”

Ông Phong gật gù, quay sang trao đổi ánh mắt với hai đồng nghiệp. Một người gật đầu kín đáo. Người còn lại, cười nhẹ.

 

 

Ông Phong quay lại, nhìn thẳng vào chị Hoa:
— “Được rồi. Chúng tôi sẽ cho chị cơ hội thử việc một tháng. Nếu chị làm tốt, công ty sẽ ký hợp đồng chính thức, đầy đủ phúc lợi.”

Giọng chị Hoa nghẹn lại. Nước mắt chị ứa ra, nhưng chị vội vàng cúi xuống, che giấu bằng mái tóc dài rối bời.
— “Dạ… em cảm ơn anh. Em nhất định sẽ không phụ lòng tin của công ty!”

Bé Bin ngơ ngác nhìn mẹ, rồi bỗng bật cười khanh khách, vỗ tay líu lo như chúc mừng. Cả ba người trong phòng phỏng vấn cũng không nén được bật cười.

 

 

Hôm ấy, chị Hoa ra khỏi tòa nhà Minh Thành, trong lòng tràn ngập hy vọng. Trên con đường đông đúc, ánh nắng giờ đã rực rỡ, xuyên thẳng qua những khoảng trống giữa những tòa nhà cao tầng, soi sáng hai mẹ con nhỏ bé.

Chị siết chặt con trai vào lòng, hít một hơi thật sâu.
Đời người, có những vết thương không bao giờ lành. Nhưng cũng có những nghị lực âm thầm, vững chãi như đá, chống lại tất cả giông tố.

Bàn tay còn lại của chị – bàn tay đầy những vết chai sần vì vất vả – giờ đây ôm trọn lấy tương lai nhỏ bé của mình, dũng cảm bước tiếp.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *