Nghe tin chẩn đoán u:ng th:ư thận ở tuổi 51, bác sĩ Takashi Funato (Giám đốc Phòng khám Funato tỉnh Gifu, Nhật Bản) từng đối mặt với nỗi sợ sinh t:ử như hàng triệu bệnh nhân u:ng th:ư khác. Nhưng sau 15 năm, ông không chỉ sống sót mà còn sống khỏe mạnh, năng động và tràn đầy năng lượng. Đây là điều mà chính ông gọi là “kỳ tích của lối sống đúng đắn” 👇 👇


Nghe tin chẩn đoán u:ng th:ư thận ở tuổi 51, bác sĩ Takashi Funato (Giám đốc Phòng khám Funato tỉnh Gifu, Nhật Bản) từng đối mặt với nỗi sợ sinh t:ử như hàng triệu bệnh nhân u:ng th:ư khác. Nhưng sau 15 năm, ông không chỉ sống sót mà còn sống khỏe mạnh, năng động và tràn đầy năng lượng. Đây là điều mà chính ông gọi là “kỳ tích của lối sống đúng đắn” 👇 👇

15 năm không tái phát u:ng th:ư: Bác sĩ Nhật Bản chia sẻ 5 bí quyết đơn giản để t:ế b:ào á:c t:ính “không dám quay lại”Không chờ đợi vận may hay trông cậy hoàn toàn vào thuốc men, bác sĩ Takashi xem bệnh tật như một cơ hội để “đối thoại” lại với cơ thể. Từ đó thiết lập thói quen sống mới, khoa học và bền vững hơn.

Nghe tin chẩn đoán u:ng th:ư thận ở tuổi 51, bác sĩ Takashi Funato (Giám đốc Phòng khám Funato tỉnh Gifu, Nhật Bản) từng đối mặt với nỗi sợ sinh t:ử như hàng triệu bệnh nhân u:ng th:ư khác. Nhưng sau 15 năm, ông không chỉ sống sót mà còn sống khỏe mạnh, năng động và tràn đầy năng lượng. Đây là điều mà chính ông gọi là “kỳ tích của lối sống đúng đắn”.

Năm 2007, trong một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ, bác sĩ Takashi bất ngờ nhận được chẩn đoán u:ng th:ư thận. Căn bệnh đến khi ông không có bất kỳ triệu chứng đặc biệt nào, cũng không có tiền sử gia đình bị u:ng th:ư. Cú sốc ấy buộc ông phải tạm ngưng công việc, bước vào phẫu thuật và điều trị theo phác đồ y học hiện đại.

Tuy nhiên, điều làm nên sự khác biệt chính là cách ông chủ động thay đổi lối sống sau ca mổ. Không chờ đợi vận may hay trông cậy hoàn toàn vào thuốc men, bác sĩ Takashi xem bệnh tật như một cơ hội để “đối thoại” lại với cơ thể. Từ đó thiết lập thói quen sống mới, khoa học và bền vững hơn.

Sau 15 năm, ông không chỉ không tái phát mà còn trở thành người truyền cảm hứng cho bệnh nhân tại Nhật và nhiều nơi trên thế giới với 5 nguyên tắc sống “bền bỉ – đơn giản – hiệu quả”.

Nguyên tắc 1: Thay đổi triệt để cách ăn uống – cắt đường, giảm thịt đỏ, ăn vừa đủ

Bác sĩ Takashi thẳng thắn thừa nhận: Lịch làm việc căng thẳng khiến ông thường xuyên ăn mì gói, đồ ăn nhanh và ăn không đúng bữa. Điều đó dần làm rối loạn chuyển hóa, gây viêm âm thầm và tạo môi trường lý tưởng cho tế bào u:ng th:ư phát triển.

Sau ca phẫu thuật, ông xem lại toàn bộ chế độ ăn uống của mình với các nguyên tắc:

1. Hạn chế tối đa đường,  thịt đỏ, thực phẩm chế biến sẵn. Đặc biệt là các món nhiều phụ gia, nitrat (trong xúc xích,  thịt xông khói…) – yếu tố đã được Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) xếp vào nhóm “có thể gây u:ng th:ư”.

 

 

2. Ưu tiên sử dụng thực phẩm địa phương, theo mùa. Cách ăn này không chỉ đảm bảo dinh dưỡng tự nhiên, mà còn giúp cơ thể thích nghi tốt với môi trường khí hậu xung quanh.

3. Vị bác sĩ có nguyên tắc ăn đến khi no 80%. Đây là nguyên tắc nổi tiếng của người Okinawa – vùng đất có tỷ lệ sống thọ cao nhất Nhật Bản.

Bác sĩ Takashi cũng chọn hình thức “nhịn 16 tiếng – ăn trong 8 tiếng”, giúp cơ thể có thời gian tiêu hóa triệt để và loại bỏ tế bào tổn thương qua quá trình tự thực bào (autophagy).

Nguyên tắc 2: Ngủ sớm, ngủ sâu – tái tạo hệ miễn dịch ban đêm

Giấc ngủ không chỉ là thời gian nghỉ ngơi mà còn là thời điểm hệ miễn dịch hoạt động mạnh nhất. Theo bác sĩ Takashi: “Từ 10 giờ tối đến 2 giờ sáng là khung giờ vàng cho sự tái tạo tế bào. Đây cũng là thời điểm mà tế bào lympho – ‘chiến binh’ chống u:ng th:ư hoạt động hiệu quả nhất”.

Ông khuyến nghị: Đi ngủ trước 10 giờ tối. Ngủ ít nhất 6 tiếng mỗi đêm. Tránh thức khuya sau 12 giờ, vì đó là lúc nồng độ hormone melatonin – một chất có khả năng chống oxy hóa và ức chế tế bào u:ng th:ư – bắt đầu suy giảm.

Bác sĩ Takashi cũng loại bỏ hoàn toàn thiết bị điện t:ử trong phòng ngủ, tạo không gian yên tĩnh, tối hoàn toàn để cải thiện chất lượng giấc ngủ.

Nguyên tắc 3: Vận động nhẹ mỗi ngày – “liều thuốc miễn dịch tự nhiên”

Sau phẫu thuật, ông bắt đầu từ những bước đi nhỏ, mỗi ngày đi bộ ít nhất 3.000 bước, rồi tăng dần theo thời gian. Đối với ông, vận động đều đặn không phải để giảm cân, mà để:

– Tăng thân nhiệt cơ thể, giúp kích hoạt enzyme bảo vệ và tế bào miễn dịch.

– Tăng nồng độ oxy trong máu, làm chậm sự phát triển của tế bào ác tính vốn “ưa” môi trường thiếu oxy.

– Ổn định đường huyết, giúp làm giảm yếu tố nuôi dưỡng tế bào u:ng th:ư.

Ngoài đi bộ, ông khuyến khích người bệnh tập thêm các bài vận động cơ bản như squat, nâng tay, thở bụng sâu để duy trì thể lực tổng thể.

Nguyên tắc 4: Giữ ấm cơ thể – nhất là vùng bụng và chân

Một trong những điều ít được chú ý nhưng lại có tác dụng sâu sắc với hệ miễn dịch, theo bác sĩ Takashi, là nhiệt độ cơ thể.

“Tế bào u:ng th:ư thích môi trường lạnh và axit. Khi giữ ấm, bạn tăng cường lưu thông máu, kích thích sản xuất các protein sửa chữa tế bào (heat shock proteins), từ đó tăng sức đề kháng tự nhiên”.

Đặc biệt vào mùa đông, ông luôn giữ ấm bụng, thắt lưng và chân bằng quần áo, túi sưởi hoặc xoa bóp. Đây là những vùng tập trung nhiều mạch máu và hệ bạch huyết – nếu để lạnh, dễ khiến cơ thể mất cân bằng.

Nguyên tắc 5: Mỉm cười mỗi ngày, kể cả khi không có lý do

Dù là bác sĩ, ông cũng từng chịu áp lực tâm lý nặng nề sau chẩn đoán u:ng th:ư. Nhưng thay vì bi quan, ông học cách “tự tạo ra hạnh phúc” bằng việc mỉm cười mỗi sáng, tập thở sâu và suy nghĩ tích cực.

Tiếng cười giúp: Giảm hormone căng thẳng (cortisol). Tăng sản sinh endorphin, chất giảm đau tự nhiên. Kích thích hệ miễn dịch hoạt động hiệu quả hơn.

Vị bác sĩ thường nói đùa với bệnh nhân: “Nếu hôm nay không có gì để cười – hãy thử… cười trước, rồi lý do sẽ đến sau!”.

Hơn ai hết, bác sĩ Takashi hiểu rằng: Sinh mệnh không chỉ nằm trong tay bác sĩ, mà nằm trong chính cách ta sống mỗi ngày.

“u:ng th:ư là một dấu hiệu cảnh báo. Nhưng nếu ta không coi đó là dấu chấm hết, mà là khởi đầu cho một lối sống lành mạnh – thì cơ thể sẽ phục hồi mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”

Sau 15 năm, ông vẫn duy trì thói quen ăn sạch – ngủ sớm – vận động đều – giữ ấm – và cười mỗi ngày. Đây không phải là phương pháp “chống u:ng th:ư” tức thời, mà là cách sống thông minh để phòng bệnh và duy trì hệ miễn dịch ở trạng thái tối ưu.

Hình ảnh

Anh trai và chị dâu ngủ lại nhà, và vào lúc 1 giờ sáng, tôi l;ặng ng;ười khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ….Tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu đã hai giờ sáng, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài, bầu trời đen đặc như mực. Ánh trăng khuyết yếu ớt rọi qua khung cửa sổ, in lên sàn nhà những vệt sáng mờ ảo. Một tiếng nức nở khe khẽ vang lên từ căn phòng đối diện – phòng của anh trai tôi. Tôi nằm im, lắng nghe. Đó không phải là tiếng khóc bình thường, mà là tiếng khóc chất chứa đau đớn, kìm nén, khiến tôi bất giác cảm thấy bất an. Bị thôi thúc bởi sự tò mò – hay có lẽ là một linh cảm khó tả – tôi rón rén bước ra khỏi giường. Mỗi bước chân đều nhẹ như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya. Tim tôi đập liên hồi khi tôi áp tai vào cánh cửa phòng anh chị. Tiếng nức nở rõ ràng hơn, xen lẫn những tiếng thở dài nặng nề. Một nỗi sợ mơ hồ trùm lên tôi, nhưng tôi vẫn hít một hơi thật sâu rồi khẽ đẩy cánh cửa. Ánh đèn ngủ lờ mờ hắt ra, đủ để tôi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Anh trai tôi – Quân – đang ngồi lặng bên mép giường, hai bàn tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch. Chị dâu tôi – An – ôm lấy lưng anh từ phía sau, đôi vai run lên từng hồi. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở dài nặng nề và tiếng nức nở nghẹn ngào của chị. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má chị An, lấp lánh dưới ánh đèn yếu ớt. Cảnh tượng ấy như một cú đấm vào ngực tôi, khiến tôi lặng người. Chị An khẽ cất lời, giọng run rẩy và đứt quãng: “Em xin lỗi… Em thật sự mệt mỏi. Mỗi lần nhìn vào mắt anh, em lại thấy dằn vặt kinh khủng.” Anh Quân vẫn bất động, không đáp lại. Cả căn phòng như đông cứng lại trong một nỗi buồn sâu thẳm. Chỉ còn tiếng thút thít của chị An vang lên trong khoảng không tĩnh lặng. Tôi đứng bên ngoài, cảm giác như đang vô tình nghe lén một bí mật không nên biết – một phần bóng tối mà tôi chưa từng hình dung tồn tại trong cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn của họ. Một lúc sau, anh Quân khẽ lên tiếng, giọng anh nhỏ đến mức tôi phải căng tai lắm mới nghe được: “Anh biết. Anh không trách em đâu, An à. Người đáng xin lỗi là anh mới đúng.” Câu nói ấy khiến tâm trí tôi rối bời. Xin lỗi? Vì điều gì? Tại sao lại là anh Quân xin lỗi chị An? Trong đầu tôi quay cuồng với vô vàn câu hỏi chưa có lời giải. Cặp đôi mà tôi từng ngưỡng mộ – luôn dịu dàng, thấu hiểu – giờ lại chìm trong nỗi đau, với những bí mật khó lòng cất lời. Và rồi, tiếng chị An lại vang lên, nghẹn ngào, từng chữ như c/ứa vào lòng tôi………….. Xem thêm tại bình luận ĐẦU TIÊN 👇👇 Ẩn bớt

Hình ảnh

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Em đi thi đại học! Xe em h;ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!!!👇 5h45 sáng. Tôi rời nhà đi thi môn Văn, môn mở đầu kỳ thi THPT Quốc Gia – trận chiến lớn nhất đời học sinh. Trên vai là ba lô đựng bút thước, giấy tờ. Trong đầu là hàng loạt trích dẫn, dẫn chứng đã học thuộc làu. Tôi tự nhủ: “Chỉ cần đến điểm thi, phần còn lại để văn chương lo.” Nhưng số phận như muốn thử thách tôi một lần cuối. Khi còn cách trường thi 7 cây số, chiếc xe máy cà tàng của tôi đột nhiên chết máy giữa đường. Tôi luống cuống đề lại, đạp liên tục, mở cốp, lay ổ điện… nhưng vô ích. Rồi tôi sực nhớ – điện thoại đang sạc, sáng nay quên mang theo! Giữa con đường thưa thớt người qua lại, tôi hoảng loạn vẫy tay xin đi nhờ. – Chú ơi, cháu đi thi, xe hỏng rồi! Làm ơn cho cháu đi nhờ với! – Cô ơi, giúp cháu với, cháu không có điện thoại… Người thì lắc đầu. Người thì tăng ga tránh xa như né một kẻ lừa đảo. Tôi gào lên giữa đường như một kẻ mất trí. Vô ích. 6h10. Còn hơn 30 phút nữa. Trong đầu tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất: chạy. Tôi quăng xe vào vệ đường, rút tờ giấy báo dự thi nhét túi áo, đeo ba lô và chạy. Chạy miết. Chạy không ngừng. Qua ngã tư, qua cầu, qua những con phố dần tấp nập. Tim tôi đập loạn. Bụng đói cồn cào. Đầu óc ong ong. 6h40. Vẫn chưa tới. 6h50. Tôi lao như điên vào con đường dẫn đến trường thi. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Chân như muốn khuỵu xuống. 6h55. Tôi đến nơi. Nhưng… Cổng trường đã đóng. Hai bác bảo vệ đứng gác, ánh mắt lạnh tanh. Một chiếc loa vang lên bên trong: – Đề thi đã được phát, yêu cầu không cho thí sinh vào sau giờ quy định. Tôi đập tay vào cánh cổng sắt. – Làm ơn! Em đi thi! Em bị hỏng xe giữa đường! Em không có điện thoại! Làm ơn…! Một bác bảo vệ lắc đầu: – Đúng giờ là nguyên tắc, cháu ơi. Tôi đứng sững. Rồi quỳ xuống. Giữa ánh nắng đầu ngày, một nam sinh lớp 12 gục mặt xuống đất, khóc như một đứa trẻ. – Con xin lỗi bố mẹ… con xin lỗi… Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên phía sau cánh cổng: – Khoan đã!…………………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN đầu

Hình ảnh

Anh trai và chị dâu ngủ lại nhà, và vào lúc 1 giờ sáng, tôi l;ặng ng;ười khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ….Tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu đã hai giờ sáng, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài, bầu trời đen đặc như mực. Ánh trăng khuyết yếu ớt rọi qua khung cửa sổ, in lên sàn nhà những vệt sáng mờ ảo. Một tiếng nức nở khe khẽ vang lên từ căn phòng đối diện – phòng của anh trai tôi. Tôi nằm im, lắng nghe. Đó không phải là tiếng khóc bình thường, mà là tiếng khóc chất chứa đau đớn, kìm nén, khiến tôi bất giác cảm thấy bất an. Bị thôi thúc bởi sự tò mò – hay có lẽ là một linh cảm khó tả – tôi rón rén bước ra khỏi giường. Mỗi bước chân đều nhẹ như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya. Tim tôi đập liên hồi khi tôi áp tai vào cánh cửa phòng anh chị. Tiếng nức nở rõ ràng hơn, xen lẫn những tiếng thở dài nặng nề. Một nỗi sợ mơ hồ trùm lên tôi, nhưng tôi vẫn hít một hơi thật sâu rồi khẽ đẩy cánh cửa. Ánh đèn ngủ lờ mờ hắt ra, đủ để tôi nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Anh trai tôi – Quân – đang ngồi lặng bên mép giường, hai bàn tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch. Chị dâu tôi – An – ôm lấy lưng anh từ phía sau, đôi vai run lên từng hồi. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở dài nặng nề và tiếng nức nở nghẹn ngào của chị. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má chị An, lấp lánh dưới ánh đèn yếu ớt. Cảnh tượng ấy như một cú đấm vào ngực tôi, khiến tôi lặng người. Chị An khẽ cất lời, giọng run rẩy và đứt quãng: “Em xin lỗi… Em thật sự mệt mỏi. Mỗi lần nhìn vào mắt anh, em lại thấy dằn vặt kinh khủng.” Anh Quân vẫn bất động, không đáp lại. Cả căn phòng như đông cứng lại trong một nỗi buồn sâu thẳm. Chỉ còn tiếng thút thít của chị An vang lên trong khoảng không tĩnh lặng. Tôi đứng bên ngoài, cảm giác như đang vô tình nghe lén một bí mật không nên biết – một phần bóng tối mà tôi chưa từng hình dung tồn tại trong cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn của họ. Một lúc sau, anh Quân khẽ lên tiếng, giọng anh nhỏ đến mức tôi phải căng tai lắm mới nghe được: “Anh biết. Anh không trách em đâu, An à. Người đáng xin lỗi là anh mới đúng.” Câu nói ấy khiến tâm trí tôi rối bời. Xin lỗi? Vì điều gì? Tại sao lại là anh Quân xin lỗi chị An? Trong đầu tôi quay cuồng với vô vàn câu hỏi chưa có lời giải. Cặp đôi mà tôi từng ngưỡng mộ – luôn dịu dàng, thấu hiểu – giờ lại chìm trong nỗi đau, với những bí mật khó lòng cất lời. Và rồi, tiếng chị An lại vang lên, nghẹn ngào, từng chữ như c/ứa vào lòng tôi………….. Xem thêm tại bình luận ĐẦU TIÊN 👇👇 Ẩn bớt

Hình ảnh

Tôi vừa vẫy vừa gào lên: – Làm ơn chở em tới trường thi với! Em đi thi đại học! Xe em h;ỏng, không có điện thoại! Làm ơn…!!!👇 5h45 sáng. Tôi rời nhà đi thi môn Văn, môn mở đầu kỳ thi THPT Quốc Gia – trận chiến lớn nhất đời học sinh. Trên vai là ba lô đựng bút thước, giấy tờ. Trong đầu là hàng loạt trích dẫn, dẫn chứng đã học thuộc làu. Tôi tự nhủ: “Chỉ cần đến điểm thi, phần còn lại để văn chương lo.” Nhưng số phận như muốn thử thách tôi một lần cuối. Khi còn cách trường thi 7 cây số, chiếc xe máy cà tàng của tôi đột nhiên chết máy giữa đường. Tôi luống cuống đề lại, đạp liên tục, mở cốp, lay ổ điện… nhưng vô ích. Rồi tôi sực nhớ – điện thoại đang sạc, sáng nay quên mang theo! Giữa con đường thưa thớt người qua lại, tôi hoảng loạn vẫy tay xin đi nhờ. – Chú ơi, cháu đi thi, xe hỏng rồi! Làm ơn cho cháu đi nhờ với! – Cô ơi, giúp cháu với, cháu không có điện thoại… Người thì lắc đầu. Người thì tăng ga tránh xa như né một kẻ lừa đảo. Tôi gào lên giữa đường như một kẻ mất trí. Vô ích. 6h10. Còn hơn 30 phút nữa. Trong đầu tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất: chạy. Tôi quăng xe vào vệ đường, rút tờ giấy báo dự thi nhét túi áo, đeo ba lô và chạy. Chạy miết. Chạy không ngừng. Qua ngã tư, qua cầu, qua những con phố dần tấp nập. Tim tôi đập loạn. Bụng đói cồn cào. Đầu óc ong ong. 6h40. Vẫn chưa tới. 6h50. Tôi lao như điên vào con đường dẫn đến trường thi. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Chân như muốn khuỵu xuống. 6h55. Tôi đến nơi. Nhưng… Cổng trường đã đóng. Hai bác bảo vệ đứng gác, ánh mắt lạnh tanh. Một chiếc loa vang lên bên trong: – Đề thi đã được phát, yêu cầu không cho thí sinh vào sau giờ quy định. Tôi đập tay vào cánh cổng sắt. – Làm ơn! Em đi thi! Em bị hỏng xe giữa đường! Em không có điện thoại! Làm ơn…! Một bác bảo vệ lắc đầu: – Đúng giờ là nguyên tắc, cháu ơi. Tôi đứng sững. Rồi quỳ xuống. Giữa ánh nắng đầu ngày, một nam sinh lớp 12 gục mặt xuống đất, khóc như một đứa trẻ. – Con xin lỗi bố mẹ… con xin lỗi… Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên phía sau cánh cổng: – Khoan đã!…………………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN đầu tiên👇 👇

Một cô gái trẻ giàu có ngồi cạnh một cụ ông ngh/èo trên máy bay, vừa ngồi xuống ghế, cô lập tức gọi tiếp viên hàng không: “Làm ơn tìm cho tôi một chỗ ngồi khác ngay lập tức.”… Chuyến bay từ Hà Nội đi TP.HCM hôm ấy đông kín hành khách. Máy bay lấp lánh ánh đèn cabin, mùi nước hoa thoang thoảng hòa quyện với tiếng rì rầm của động cơ chuẩn bị cất cánh. Ở khoang thương gia, nơi những chiếc ghế da rộng rãi được sắp xếp thoải mái, một cô gái trẻ bước vào với dáng vẻ tự tin. Cô khoảng 25 tuổi, mái tóc nâu óng ánh được uốn sóng tỉ mỉ, mặc một chiếc váy thiết kế hàng hiệu và đeo kính râm Gucci dù đang ở trong nhà. Trên tay cô là một chiếc túi Hermes màu cam nổi bật, giá trị có lẽ đủ mua một chiếc xe hơi. Cô tên là Linh, con gái duy nhất của một đại gia bất động sản ở Hà Nội. Linh kéo vali nhỏ đến ghế 2A, cạnh cửa sổ, nơi cô đã đặt trước để tận hưởng chuyến bay thư giãn. Nhưng khi vừa ngồi xuống, cô khựng lại. Ngồi cạnh cô, ở ghế 2B, là một cụ ông trông có vẻ ngoài 70 tuổi. Ông mặc áo sơ mi bạc màu, quần vải sờn cũ, đôi dép cao su giản dị. Gương mặt ông kh/ắc kh/ổ, đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng và hiền từ. Trên tay ông là một chiếc túi vải cũ kỹ, bên trong lấp ló vài món đồ lặt vặt. Linh nhíu mày, nhìn cụ ông từ đầu đến chân, rồi lập tức nhấn chuông gọi tiếp viên hàng không. Giọng cô sắc lạnh: “Làm ơn tìm cho tôi một chỗ ngồi khác ngay lập tức.”… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Hình ảnh

Tới nhà sếp chơi, tôi b:à:ng h:o:àng khi thấy con trai sếp như bản sao của con tôi – và rồi sự thật hé lộ khiến tôi “b;ật ng;ửa”…Mấy ngày qua, lòng tôi cứ bồn chồn không yên. Tôi, Mai Linh, làm ở công ty của sếp Tuấn đã gần 3 năm rồi. Công việc có phần áp lực nhưng cũng ổn định, đồng nghiệp thân thiện. Còn sếp Tuấn, ngoài công việc nghiêm túc ra, anh ấy rất chu đáo và luôn tạo không khí dễ chịu cho mọi người trong công ty. Hôm nay, tôi được mời đến nhà sếp chơi, vì sếp nói muốn cảm ơn tôi đã giúp anh giải quyết một việc quan trọng trong dự án. Lúc nhận lời, tôi vui lắm, nghĩ đây là cơ hội tốt để hiểu hơn về sếp và gia đình anh. Nhưng khi tôi bước chân vào nhà, tất cả mọi dự đoán của tôi đều bị đảo lộn. Đứng ở góc phòng khách, tôi thấy một cậu bé đang chơi với mấy món đồ chơi. Con trai sếp? Tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn cậu bé ấy, bởi cậu ấy chẳng khác gì bản sao hoàn hảo của con trai tôi, Minh Quân. Từ nét mặt, ánh mắt đến dáng đứng đều như hai giọt nước. Lòng tôi bỗng nhiên nhói lên một cảm giác khó tả. Tôi đứng lặng, không dám tin vào mắt mình. Mai Linh, sao lại như vậy? Con trai sếp mà giống con trai mình đến thế sao? Không, chắc là tôi nhìn nhầm, hay là trùng hợp kỳ lạ. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bước vào phòng khách và chào hỏi. “Chào chị Linh, lâu quá mới gặp. Đây là con trai anh Tuấn, bé Nam,” cô thư ký công ty giới thiệu. Tôi gật đầu mỉm cười, nhưng đầu óc cứ quay cuồng. Mọi chuyện sao lại có thể xảy ra như thế này? Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên hàng loạt câu hỏi: Tại sao con trai tôi và con trai sếp lại giống nhau đến vậy? Có điều gì tôi chưa biết? Trong bữa cơm, tôi quan sát từng cử chỉ của sếp và cậu bé. Sếp Tuấn rất ân cần, cậu bé Nam cũng lễ phép và thông minh. Nhưng trong sâu thẳm tâm trí, tôi không thể ngăn mình so sánh hình ảnh con trai tôi – Minh Quân với Nam. Từ ánh mắt, khuôn miệng, đến nụ cười, mọi thứ đều khiến tôi rối bời. Kết thúc buổi gặp, tôi về nhà trong tâm trạng không ổn định. Câu chuyện cứ lặp đi lặp lại trong đầu: liệu có phải có điều gì bí mật đằng sau sự giống nhau này? Và liệu con trai sếp có liên quan gì đến con trai tôi? Ngày hôm sau, tôi quyết định tìm hiểu rõ hơn về sếp Tuấn và gia đình anh. Tôi cố gắng dò hỏi các đồng nghiệp và những người thân thiết với sếp, nhưng ai cũng giữ thái độ dè dặt, không nói nhiều. Tối đó, tôi đến nhà một người bạn cũ – chị Hà, người từng làm việc chung với sếp Tuấn cách đây nhiều năm. Chị Hà nhìn tôi với ánh mắt lo lắng …….. Xem thêm tại bình luận 👇 👇 👇 Ẩn bớt

Năm năm sau l;y h;ôn, tôi trở về để “trả đũa” người vợ ph/ản b/ội. Nhưng cái kết lại khiến tôi qu:ỵ ng:ã…Tôi đứng trước căn nhà cũ, nơi từng chất đầy tiếng cười và hạnh phúc nhưng giờ đây chỉ còn là vết sẹo âm ỉ trong lòng. Năm năm trước, tôi rời khỏi nơi này như một kẻ bại trận: tay trắng, danh dự bị chà đạp, trái tim vỡ vụn vì người đàn bà từng thề non hẹn biển đã phản bội tôi. Bây giờ, tôi quay lại. Không phải để hàn gắn. Mà để trả đũa. Tôi tên Hưng. 35 tuổi. Năm năm trước, tôi là một kỹ sư công nghệ thông tin, sống cùng vợ Thảo và con trai 3 tuổi trong một căn chung cư nhỏ ở Hà Nội. Chúng tôi từng yêu nhau từ thời đại học, trải qua nhiều khó khăn mới đến được với nhau. Tôi tin cô ấy là người phụ nữ của đời mình. Nhưng hóa ra, tôi chỉ là một chương tạm trong cuộc đời cô ấy. Mọi chuyện bắt đầu khi Thảo chuyển sang làm ở một công ty bất động sản. Cô bắt đầu thay đổi: về muộn, cầm điện thoại cả đêm, và đặc biệt… không còn mặn mà chuyện vợ chồng. Tôi nghi ngờ nhưng không có bằng chứng. Đến một ngày, tôi bắt gặp cô ấy nhắn tin cho một người đàn ông, nội dung đầy những lời yêu đương ngọt ngào. Khi tôi đối chất, cô ấy không chối, mà còn lạnh lùng nói: “Em yêu người khác rồi. Chúng ta ly hôn đi.” Tôi tưởng như không thở nổi. Nhưng cuối cùng, tôi buông tay. Không giành quyền nuôi con. Không tranh tài sản. Tôi chỉ mang theo một va li, và bỏ lại sau lưng mọi thứ. Tôi vào Sài Gòn, bắt đầu lại từ con số không. Vừa làm vừa học thêm, khởi nghiệp cùng vài người bạn. Sau ba năm, tôi có công ty riêng chuyên về phần mềm quản lý cho doanh nghiệp. Khách hàng lớn, doanh thu tốt. Tôi có nhà, có xe, có địa vị. Nhưng mỗi đêm, tôi vẫn nhớ đến đứa con trai nhỏ, và… nỗi nhục ngày xưa. Năm năm là quá đủ. Tôi quyết định quay về Hà Nội. Không báo trước. Không liên lạc với ai. Tôi tìm hiểu: Thảo vẫn sống ở căn nhà cũ, nhưng giờ là một bà mẹ đơn thân. Người tình năm xưa bỏ rơi cô ta sau một năm. Công việc của cô không mấy khá khẩm. Tôi biết tất cả qua người bạn cũ vẫn giữ liên lạc với cả hai. Kế hoạch của tôi rất đơn giản: xuất hiện lại trong cuộc đời cô ta như một người thành đạt, thành công vượt trội, để cô ấy phải hối hận, ghen tị, đau khổ vì đã đánh mất tôi. Tôi muốn cô ta nhìn thấy tôi, tiếc nuối, khao khát, rồi tôi sẽ… lạnh lùng quay đi. Đó là cái giá cô ta phải trả. Một chiều thứ Bảy, tôi đứng trước cổng trường tiểu học nơi con trai tôi—bé Nam—đang học. Tim tôi đập mạnh khi thấy thằng bé từ xa, đeo cặp sách nhỏ, chạy tung tăng. Nó lớn quá. Không nhận ra tôi. Tất nhiên rồi. Tôi bắt chuyện. Ban đầu nó dè chừng. Nhưng khi tôi nói: “Chú là bạn của bố cháu. Ngày xưa chú hay bế cháu lắm đó”, nó bỗng tươi cười. Tôi mua cho nó cây kem, hỏi han chuyện học hành. Nó kể: “Mẹ cháu hay làm thêm buổi tối, nên cháu hay ăn mì gói. Nhưng mẹ thương cháu lắm.” Lòng tôi chùng xuống. Tối đó, tôi gọi điện cho Thảo. Số cô ấy vẫn vậy. Cô bắt máy sau 3 hồi chuông. Giọng cô hơi run khi nghe tôi nói: “Anh là Hưng.” Im lặng vài giây. “Anh… về rồi à?” “Ừ. Gặp nhau nói chuyện chút được không?” Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê cũ, nơi từng là chỗ hẹn hò thời sinh viên. Thảo gầy hơn trước. Mắt có quầng thâm. Không son phấn, không lộng lẫy như xưa. Nhưng ánh mắt thì vẫn… rất cũ: ánh mắt từng khiến tôi tin vào tình yêu. “Anh thay đổi nhiều quá.” – cô nói, mắt nhìn bộ vest tôi mặc. “Em cũng vậy.” – tôi đáp, cố giữ bình thản. Chúng tôi nói chuyện vài tiếng. Tôi không trách móc. Cô không biện minh. Câu chuyện lạc lõng như hai người lạ. Nhưng tôi thấy trong mắt cô ánh lên chút gì đó… tiếc nuối. Tôi nghĩ: “Kế hoạch của mình đang hiệu quả.”…. Xem thêm 👇 Ẩn bớt

B;é g;ái xin vào bệnh viện để gặp bố lần cuối, y tá hỏi bố em là ai thì ch/ết l;ặng…Chiều mưa nặng hạt ở Sài Gòn. Những giọt nước trượt dài trên kính cửa xe buýt, phản chiếu ánh đèn vàng mờ nhòe. Một bé gái khoảng 10 tuổi, tóc buộc gọn, chiếc áo đồng phục đã sờn cổ, đứng lặng trước cổng bệnh viện Nhân Dân Gia Định. Trong tay em là một bức ảnh đã ố màu — người đàn ông trong ảnh cười hiền lành, bế em trên tay khi em còn bé xíu. Em ngước nhìn tòa nhà lớn phía trước. Lấy hết can đảm, em bước vào. Đến quầy lễ tân, giọng em run run: – Cô ơi… cho con hỏi… ba con đang nằm ở đây. Ba tên là Nguyễn Văn Hùng, phòng cấp c;ứu. Y tá nhìn em, hơi ngạc nhiên. – Con nói ba con là ông Hùng? Ông ấy đang trong phòng ICU, người nhà đã vào hết rồi. – Con… là con gái của ba. Con muốn gặp ba lần cuối… – giọng em nghẹn lại. Người y tá chết lặng vài giây. Vì bà biết rõ: người nhà đang ở trong đó là vợ chính thức của ông Hùng, bà Thủy, và con trai lớn của họ. Nguyễn Văn Hùng, 58 tuổi, là một giám đốc chi nhánh ngân hàng đã nghỉ hưu sớm do bệnh tim. Ông sống cùng vợ – bà Thủy – và con trai học đại học. Gia đình ông thuộc dạng trung lưu khá giả ở quận Bình Thạnh. Ít ai biết rằng 11 năm trước, bà giúp việc tên Lan từng sống trong căn nhà này suốt hơn hai năm. Cô gái trẻ người miền Tây, ít nói và siêng năng. Sau một thời gian, bà Thủy bắt đầu nghi ngờ vì thấy ánh mắt của chồng mình mỗi khi nhìn Lan — ánh mắt không đơn thuần là của người chủ dành cho người làm. Một ngày, Lan âm thầm rời khỏi căn nhà mà không báo trước. Chẳng ai rõ lý do. Cũng từ đó, bà Thủy cấm mọi người trong nhà nhắc đến Lan nữa. Lan trở về quê, sinh con trong âm thầm. Đứa trẻ ấy chính là Mai — bé gái đang đứng ở bệnh viện hôm nay. Khi biết tin ông Hùng nhập viện do nhồi máu cơ tim, Lan đã khóc suốt đêm. Dù ông không hứa hẹn gì, nhưng với bà, ông là mối tình đầu — và có lẽ là duy nhất. Cô biết Mai luôn mong có một lần được gặp người cha mà mình chỉ thấy qua những bức ảnh cũ mẹ cất kỹ. Vì vậy, sáng hôm đó, Lan đưa con lên Sài Gòn. Đứng trước bệnh viện, Lan nói với con: – Con vào một mình thôi. Ba… có vợ, có gia đình. Mẹ không thể xuất hiện. Nhưng nếu ba còn tỉnh, con hãy nói với ba… mẹ không hận gì cả. Mai gật đầu, nắm chặt bức ảnh cũ và một lá thư mẹ viết tay. Y tá sau phút bối rối đã dẫn Mai lên tầng 4 – nơi ông Hùng đang nằm. Nhưng trước khi bé bước vào, bà Thủy – vợ ông Hùng – vừa từ trong phòng đi ra. – Bé là ai? – bà hỏi, giọng g/ắt g/ỏng. Mai cúi đầu. – Con là Mai… Con… là con gái của ba Hùng. Bà Thủy sững sờ. Những ký ức cũ hiện về. Cái tên “Lan” như nh//át d/ao kh//ứa vào tự ái bà suốt bao năm. Bà nghiến răng: – Con Lan s//ai kh//iến mày đến đây à? Con nít không nên xía vào chuyện người lớn. Mai nghẹn ngào: – Con chỉ muốn gặp ba lần cuối thôi ạ. Ba có phải là người trong hình này không? – Em chìa ra bức ảnh cũ. Bà Thủy liếc nhìn, ánh mắt bối rối pha chút sợ hãi. Đúng là chồng mình, và cô giúp việc cũ. Đúng lúc đó, bác sĩ chạy ra: – Người nhà ông Hùng đâu? Ông ấy tỉnh lại vài phút, nhưng có thể không kéo dài lâu… Cả bà Thủy và Mai đều sững lại. Không ai nói gì. Rồi một tiếng nói nhỏ vang lên: – Cho con vào… làm ơn… Xem thêm tại bình luận Ẩn bớt

Hình ảnh

ôi chăm mẹ vợ như mẹ đ:ẻ của mình, chẳng nề hà thay quần áo, gội đầu cho bà trong những ngày bà nằm viện dù con gái bà ch::ê mẹ b::ẩn. Ngày ngày tôi dậy từ 5h sáng nấu cháo rồi lại chạy vào bệnh viện, chỉ mong mẹ sống được ngày nào hay ngày ấy, đến ngày cuối cùng bà dúi vào tay tôi tờ 50k và nói không được tiêu trong vòng 2 năm 2 tháng…. tôi làm đúng như lời bà kết quả…”Tôi chăm mẹ vợ như mẹ đẻ của mình. Ngày ngày tôi dậy từ 5h sáng nấu cháo rồi lại chạy vào viện, chẳng nề hà việc gì. Ngay cả lúc bà yếu nhất, tôi vẫn gội đầu, thay quần áo cho bà – điều mà chính con gái bà không làm nổi. Trước lúc mất, bà dúi vào tay tôi tờ 50 nghìn và nói: ‘Không được tiêu nó trong 2 năm 2 tháng.’ Tôi làm đúng như lời. Và điều xảy ra sau đó… tôi không bao giờ có thể quên.” Mẹ vợ tôi tên là Hường, một người phụ nữ miền Trung nhỏ thó, gầy gò nhưng gan lỳ và thương con vô cùng. Bà từng không ưa tôi – điều đó chẳng phải bí mật. Ngày tôi cưới con gái bà, bà lạnh nhạt rõ ràng, chẳng thèm nhìn tôi đến lần thứ hai. Tôi là dân tỉnh lẻ, tay trắng vào Sài Gòn lập nghiệp, làm nghề sửa điện nước vặt, nhà không cửa, xe không ga. Bà bảo thẳng với vợ tôi: “Đời con lấy người như thế, khổ là cái chắc.” Nhưng tôi không trách. Ai làm cha mẹ cũng muốn con gái được sung sướng. Chỉ có điều, tôi thương vợ, nên cố gắng từng chút một, xây đắp bằng cả hai bàn tay. Dù bà không nói, tôi biết bà để ý. Năm đầu tiên, khi tôi chở bà đi khám bệnh bằng chiếc xe số cũ, trời mưa như trút, bà không nói gì. Nhưng về nhà, tôi nghe vợ tôi kể bà nói: “Nó biết thương người.” Năm thứ ba, khi bà đổ bệnh, vợ tôi lại đang mang thai con đầu lòng. Bệnh viện báo bà bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Gia đình ai cũng rối. Vợ tôi muốn ở nhà dưỡng thai, còn tôi – không biết sao lúc ấy tôi lại xung phong: “Để con chăm mẹ.” Mỗi sáng, tôi dậy từ 5h, nấu nồi cháo trắng nhỏ, bỏ vào hộp giữ nhiệt. Tôi đi bộ từ nhà trọ ra bệnh viện gần 3km. Tôi chăm bà như mẹ đẻ – thay đồ, lau người, nói chuyện. Bà yếu, không nói được nhiều. Có hôm tôi gội đầu cho bà, bà nhìn tôi rất lâu, rồi nói khẽ: “Thằng con rể này… hơn đứa con gái của bà…” Tôi cười, chẳng nghĩ gì nhiều. Tôi chỉ thấy bà là mẹ. Không phải mẹ vợ, mà là mẹ – theo đúng nghĩa. Hai tháng sau, bệnh bà trở nặng. Bà bắt đầu mê sảng. Nhưng sáng hôm ấy, trời mưa nhẹ, tôi vào phòng thì thấy bà tỉnh táo lạ kỳ. Bà bảo tôi ngồi xuống, lấy trong áo ra một tờ 50 nghìn, dúi vào tay tôi, mắt bà ráo hoảnh: “Con giữ nó, đừng tiêu. Hai năm hai tháng sau, hãy tiêu. Sẽ có cái con cần.” Tôi định hỏi thì bà đã nhắm mắt. Chiều hôm đó, bà mất. Gia đình lo ma chay. Tôi giữ tờ 50 nghìn ấy như một kỷ vật. Tôi kể lại lời bà nói, vợ tôi chỉ lắc đầu: “Mẹ mê sảng rồi. Chắc bà nhớ mấy chuyện ngày xưa.” Nhưng tôi vẫn làm theo. Tôi bỏ tờ tiền vào một hộp nhỏ, dán kín lại, để trên kệ sách, không bao giờ đụng đến. Hai năm hai tháng. 812 ngày. Tôi không ngờ cuộc sống mình lại đảo chiều chỉ trong quãng thời gian đó. Ban đầu, sau khi mẹ mất, tôi rơi vào chuỗi ngày khó khăn. Vợ tôi sinh con nhưng sức khỏe yếu. Tôi vừa lo việc, vừa chăm con, tiền bạc thiếu hụt. Có lần, tôi móc ví chỉ còn đúng… 20 nghìn. Tôi đã đứng nhìn cái hộp dán kín chứa tờ 50 nghìn đó rất lâu. Chỉ cần mở nó ra, là đủ để mua gói mì, một ít sữa cho con, hoặc đổ đầy bình xăng đi làm thêm. Nhưng tôi không làm. Cứ như có gì đó mách bảo: “Đừng.” Tôi tiếp tục đi làm vặt, nhận thêm việc buổi tối. Có ngày chỉ ngủ 3 tiếng. Tôi chấp nhận, vì nghĩ về câu nói của mẹ trước lúc

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *