Tôi bỏ tiền mời cả nhà đi du lịch, mẹ chồng cấm mời bố mẹ tôi, tôi lặng lẽ hủy vé cả nhà chồng rồi cùng bố mẹ đẻ làm một việc chấn động…
Tôi bỏ tiền mời cả nhà đi du lịch, mẹ chồng cấm mời bố mẹ tôi, tôi lặng lẽ hủy vé cả nhà chồng rồi cùng bố mẹ đẻ làm một việc chấn động…
Tôi tên Hạnh, năm nay 32 tuổi, kết hôn đã 6 năm. Tôi làm quản lý trong một công ty xuất nhập khẩu, thu nhập ổn định. Từ ngày về làm dâu, tôi luôn cố gắng chu toàn, từ chuyện trong nhà đến đối nhân xử thế. Nhưng điều khiến tôi chua xót nhất chính là cách mẹ chồng đối xử với bố mẹ ruột của tôi.
Ba mẹ tôi ở quê, hiền lành, chưa bao giờ đòi hỏi điều gì. Mỗi lần có giỗ chạp, cưới hỏi, họ đều lặn lội gửi quà biếu thông gia. Vậy mà, trong mắt mẹ chồng, bố mẹ tôi chẳng khác nào “người ngoài.” Có lần ba tôi bị ốm nằm viện, tôi xin phép chồng về chăm. Mẹ chồng lập tức cau có:
– “Chuyện nhà người ta thì để người ta lo, con gái đi lấy chồng rồi phải ưu tiên nhà chồng chứ!”
Tôi nuốt nghẹn, không dám cãi. Nhưng trong lòng đã để lại một vết xước khó lành.
Năm nay, sau bao ngày làm việc vất vả, tôi tích cóp được khoản tiền khá lớn. Tôi nghĩ sẽ đặt một chuyến du lịch cho cả hai bên gia đình, coi như dịp hâm nóng tình cảm và cũng để bố mẹ ruột tôi được trải nghiệm một chuyến đi xa đúng nghĩa.
Tôi hí hửng khoe với mẹ chồng:
– “Mẹ ơi, con đặt vé đi Đà Nẵng cho cả nhà mình với bố mẹ con nữa. Hai bên đi cùng chắc vui lắm ạ.”
Tưởng rằng mẹ chồng sẽ mỉm cười, ai ngờ bà lập tức biến sắc:
– “Không được! Bố mẹ cô thì đi riêng, đi chung làm gì cho vướng víu? Đây là chuyến đi của gia đình tôi, không phải ai cũng chen vào được!”
Tôi sững người. Tôi đã bỏ tiền, lòng đầy thiện ý, vậy mà chỉ vì cái gọi là “sĩ diện”, bà thẳng thừng loại bỏ bố mẹ tôi. Chồng tôi thì im lặng, không hề đứng về phía tôi. Lúc ấy, tôi chỉ biết cười gượng, giả vờ đồng ý. Nhưng trong lòng, một kế hoạch khác đã hình thành.
Đêm đó, tôi âm thầm vào hệ thống, hủy toàn bộ vé đã đặt cho bên chồng. Sau đó, tôi mua lại vé mới, chỉ dành cho bố mẹ ruột và tôi. Tôi còn cẩn thận đặt thêm dịch vụ chụp hình, quay clip, với ý định ghi lại toàn bộ chuyến đi đặc biệt này.
Ngày khởi hành, mẹ chồng hí hửng xếp đồ, gọi điện khoe với họ hàng:
– “Cả nhà tôi chuẩn bị đi du lịch rồi, nhờ con dâu tốt phước lo hết chi phí!”
Đúng lúc ấy, bà tá hỏa khi nhận tin nhắn hủy chuyến từ hãng. Bà gào lên:
– “Sao lại thế này? Ai hủy vé rồi?!”
Tôi bình thản đáp:
– “Con hủy đó mẹ. Vì con muốn chuyến đi này thực sự trọn vẹn. Con không muốn bố mẹ ruột mình bị coi thường. Nên con chỉ mời họ đi thôi.”
Cả nhà chồng sững sờ. Mẹ chồng nổi giận đùng đùng, còn chồng thì đỏ mặt vì xấu hổ. Nhưng tôi chẳng còn bận tâm.
Trong khi đó, tôi cùng ba mẹ có những ngày tuyệt vời bên biển xanh, nắng vàng. Ba tôi cười rạng rỡ khi lần đầu được đi cáp treo, mẹ tôi rụt rè mà hạnh phúc khi được ngồi thuyền ngắm sông Hàn về đêm. Tôi chụp lại từng khoảnh khắc, quay thành một đoạn video đầy cảm xúc rồi đăng tải lên trang cá nhân với lời nhắn:
– “Bố mẹ nào cũng xứng đáng được yêu thương và trân trọng. Con gái có hiếu thì không thể phân biệt bên nội, bên ngoại.”
Chỉ sau một đêm, đoạn video lan truyền mạnh mẽ, hàng ngàn bình luận đồng cảm:
– “Con làm thế đúng lắm!”
– “Không ai có quyền cấm con báo hiếu với cha mẹ ruột.”
– “Đây mới gọi là hành động chấn động để tỉnh ngộ nhà chồng.”
Người thân, bạn bè đều gửi lời khen ngợi, còn bố mẹ tôi xúc động đến rưng rưng nước mắt. Họ đâu ngờ có ngày được con gái công khai bảo vệ mình đến vậy.
Phía bên chồng, mẹ chồng tức tối vì bị họ hàng bàn tán. Nhưng cũng từ đó, bà không còn dám công khai hạ thấp bố mẹ tôi nữa. Còn chồng tôi, sau vài ngày im lặng, cuối cùng cũng thừa nhận:
– “Anh sai vì không đứng về phía em và bố mẹ em. Từ nay, anh sẽ thay đổi.”
Nghe vậy, tôi chỉ cười nhẹ. Tôi biết, để ai đó thật sự thay đổi là cả một quá trình. Nhưng ít ra, hành động lần này đã khiến cả nhà chồng phải nhìn nhận lại cách đối xử của họ.
Chuyến đi ấy không chỉ là kỳ nghỉ đáng nhớ với bố mẹ ruột tôi, mà còn là một “cú đòn chấn động” khiến cả gia đình chồng hiểu rằng: con dâu cũng có cha mẹ, và sự công bằng, tôn trọng là điều tối thiểu trong một mối quan hệ thông gia.
Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã dám đứng lên, một lần sống thật với trái tim mình.