Con dâu tôi b/ầu 38 tuần vẫn đi chơi pickleball rồi ng/ã, tôi nói thì nó bảo “mẹ biết gì, con chơi bằng t/iền của con”

Con dâu tôi bầu 38 tuần vẫn đi chơi pickleball rồi ngã, tôi nói thì nó bảo “mẹ biết gì, con chơi bằng tiền của con”

 

Con dâu tôi b/ầu 38 tuần vẫn đi chơi pickleball rồi ng/ã, tôi nói thì nó bảo “mẹ biết gì, con chơi bằng t/iền của con”

Tôi có đứa con dâu đang mang bầu ở tuần 38, bụng đã to vượt mặt. Thế mà mấy hôm nay, trời nắng chang chang, nó vẫn hăng hái xách vợt đi chơi pickleball với bạn bè. Tôi nhìn mà sốt ruột, nhắc nhở:
 

– Con ơi, giờ bụng lớn lắm rồi, ráng nghỉ ngơi, đi lại nhẹ nhàng thôi kẻo ngã thì nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con đấy.

Nó quay sang, mặt hầm hầm, buông một câu chát chúa:

– Mẹ biết gì, con chơi bằng tiền của con, không xin xỏ ai cả!

 

 

Nghe mà tôi nghẹn họng, vừa tức vừa lo. Tôi định bỏ qua, nhưng trưa hôm sau, đúng như tôi sợ, nó trượt chân trong sân, ngã đập xuống nền xi măng. Cả nhà hốt hoảng đưa đi bệnh viện.

 

 

Bác sĩ cau mày:
– Thai đã 38 tuần, may mắn là em bé chưa bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng sản phụ có dấu hiệu động thai, cần theo dõi sát, có thể phải mổ sớm.

 

 

 

 

Tôi ngồi ngoài hành lang, tim đập thình thịch, nghĩ đến lời con dâu nói hôm qua mà ứa nước mắt. Tiền của nó thì đúng, nhưng sinh mạng của cháu tôi, nó lấy gì để trả nếu có chuyện chẳng lành?

 

 

Trong phòng bệnh, nó vẫn cố chấp, nói với con trai tôi:
– Em không thích bị ai kiểm soát. Em sống, em chơi bằng sức và tiền của em.

Con trai tôi lặng người, quay sang nhìn tôi, mắt đỏ hoe. Tôi hiểu, không phải cứ có tiền thì muốn làm gì cũng được. Lần này, chỉ mong ông trời thương, mẹ tròn con vuông, để rồi sau đó tôi phải nói cho rõ:

 

 

Sinh mạng không thể mua lại bằng tiền.

Đêm hôm đó, khi cả bệnh viện đã vắng tiếng người, đèn phòng cấp cứu bất ngờ sáng rực. Bác sĩ chạy vội ra ngoài, nói gấp gáp:

 

 

– Người nhà đâu? Sản phụ bị tụt nhịp tim thai, phải mổ cấp cứu ngay!

Tôi và con trai sững sờ, chân tay bủn rủn. Con trai tôi vội vàng ký giấy cam kết, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi đứng ngoài, ngực như có đá đè. Hình ảnh đứa con dâu lúc ngạo nghễ nói “Mẹ biết gì, con chơi bằng tiền của con” cứ vang lên như dao cứa.

 

 

Tiếng dao kéo, tiếng bác sĩ y tá hối hả vọng ra từ phòng mổ khiến tôi nghẹn thở. Một tiếng khóc oe oe vang lên, cả nhà òa khóc theo. Nhưng bác sĩ lại cau mày:

– Em bé an toàn, nhưng mẹ mất nhiều máu, cần truyền gấp. Phải chuẩn bị tâm lý tình huống xấu.

 

 

Con trai tôi quỵ xuống ngay ngoài hành lang, gào lên:
– Sao em không nghe lời mẹ một lần?

Tôi cũng run rẩy, vừa thương cháu đỏ hỏn vừa giận con dâu đến tím gan. Tôi bước lại gần phòng hồi sức, nhìn qua tấm kính. Nó nằm bất động, mặt tái nhợt, không còn chút khí phách ngông cuồng nào.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi không biết nên cầu trời cho nó tỉnh lại để rồi sau này có cơ hội mà dạy bảo, hay để ông trời cho nó một bài học nhớ đời…

 

 

Tiếng monitor trong phòng mổ bỗng “tít, tít” kéo dài, cả ê-kíp nháo nhào. Tôi và con trai lao vào, một cơn bão thực sự đã nổ ra ngay trong đêm ấy…

Trong phòng hồi sức, bác sĩ hét lớn:

 

 

– Tim ngừng đập, sốc điện ngay!

Tôi và con trai đứng chết lặng ngoài cửa kính, nhìn thân hình con dâu giật lên từng cơn theo nhịp sốc điện. Giây phút ấy, mọi oán trách, mọi giận hờn trong lòng tôi tan biến, chỉ còn lại một điều duy nhất: nó phải sống, vì đứa cháu nhỏ, vì chính con trai tôi.

 

 

Sau ba lần sốc, tiếng “tít” dài đáng sợ cuối cùng cũng bị ngắt quãng, thay bằng nhịp tim yếu ớt dần trở lại. Bác sĩ thở phào:
– Còn hy vọng rồi, đưa sang phòng chăm sóc đặc biệt.

 

 

Mấy tiếng sau, nó mở mắt, mệt nhọc nhìn quanh. Con trai tôi ôm chặt tay vợ, nước mắt rơi lã chã. Tôi bước đến, lòng ngổn ngang, nhưng vẫn cố nói nhẹ:

– Con à, mẹ không giành quyền sống hộ con. Nhưng có những thứ, dù con có bao nhiêu tiền, cũng không thể mua lại được đâu. Hãy nhớ, con không chỉ sống cho mình, mà còn cho đứa bé, cho cả gia đình này.

Nó im lặng, mắt đỏ hoe. Bàn tay yếu ớt khẽ siết lại tay con trai tôi, rồi quay sang nhìn tôi. Lần đầu tiên sau bao năm, ánh mắt nó không còn thách thức nữa, mà chỉ còn lại sự hối hận.

Tiếng khóc trong veo của đứa cháu vang lên từ nôi bên cạnh. Tôi bế đứa bé vào lòng, nước mắt tuôn rơi, vừa là niềm hạnh phúc, vừa là bài học cay đắng cho tất cả chúng tôi:

Đừng bao giờ coi thường sự sống, vì có những sai lầm không còn cơ hội để sửa chữa.

 

 

  • Nhận đường liên kết
  • Facebook
  • X
  • Pinterest
  • Email
  • Ứng dụng khác

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *