Ngày ấy, tôi vật vã đau khổ vì phải xa người mình yêu. Đau đớn tưởng chừng như không thể sống nổi. Đi đâu, làm gì cũng bị ám ảnh bởi hình ảnh của người yêu nhưng không được gần. Tất cả vì người tôi yêu kém tuổi.
Gia đình hai bên ra sức phản đối. Họ làm bằng mọi cách, chia cắt lứa đôi. Bên gia đình nhà tôi thì họ lo lắng cho tương lai, sợ tôi bị bỏ rơi, sợ tôi tổn thương. Họ nói “lấy chồng trẻ thì sau này suốt ngày phải chạy theo nó. Cuộc đời sẽ u uất vì chồng sẽ có gái trẻ. Lúc ấy ân hận không kịp…”.
Còn gia đình bên nhà người yêu thì nói: “Lấy vợ hơn tuổi thì chỉ cần đẻ một đứa con thì chồng sẽ gọi bằng cô. Người ngoài nhìn vào sẽ bảo bất tài nên mới lấy bà già. Trong khi người nhà mình đẹp trai, tài giỏi lại vừa có điều kiện thế này. Tóm lại là không thể chấp nhận được đâu…”
Cả hai đều bị khủng hoảng, dẫu vô cùng yêu nhau nhưng cuối cùng không thể vượt qua áp lực. Tôi đi nước ngoài để quên đi hình ảnh người yêu bấy giờ.
Một thời gian, mọi thứ nguôi ngoai, tôi gặp được người đàn ông hơn mình 10 tuổi. Anh là mẫu hình lý tưởng mà bất cứ phụ nữ nào cũng mong muốn: chín chắn, làm kinh tế giỏi, đàng hoàng, gia đình gia giáo.
Lúc bấy giờ gia đình tôi mừng lắm. Mọi người nói: “Thật may mắn. Đây mới chính là người chồng phù hợp. Chắc chắn sẽ hạnh phúc tuyệt vời” và nhanh chóng đẩy nhanh mọi chuyện. Kết quả là 1 đám cưới linh đình.
Sống với nhau một thời gian, yên ổn trong khoảng 1 năm. Sau đó, cuộc đời lại chẳng như mơ và tình lại chẳng như thơ. Chồng tôi có tình nhân. Anh ấy không còn là người đàn ông lúc trước nữa. Bây giờ đã trở nên thô lỗ, giả dối, ích kỷ.
Kể từ khi cưới, tôi tâm niệm hết lòng vì cuộc hôn nhân này. Quá khứ là quá khứ. Thi thoảng có nhớ người xưa nhưng đó là chuyện đã cũ. Chuyện hôm nay là yêu chồng, yêu con, yêu gia đình bé nhỏ. Vì vậy, tôi toàn tâm toàn ý cho cuộc hôn nhân này. Chồng tôi cũng cảm nhận được điều ấy và anh từng nói “biết ơn vợ lắm đã cho anh hạnh phúc trọn vẹn”.
Vậy mà, đùng một cái, anh có tình nhân.
Rồi đổ đốn, đối xử với vợ ngày một tệ hại. Góp ý chân thành không tiếp thu, lại còn cáu gắt, nói dối quanh. Đặc biệt, từ ngày lên chức, đối xử với vợ ngày càng bạc bẽo. Những bữa cơm thưa thớt. Tình cảm nhạt nhòa. Tính tình trở nên khủng khiếp.
Tôi buồn đến mức khóc cạn nước mắt.
Trái tim nghẹn đắng khi chồng công khai chuyện có tình nhân.
“Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm” chịu đựng cũng không xong. Chồng nhất mực đòi ly hôn. Chuyện ra đến mức thế này, không còn sự lựa chọn.
Hôm nay, ngồi trong căn phòng của hai vợ chồng, nhìn tấm ảnh cưới lần nữa trước khi quyết định viết đơn ly hôn. Thời gian mới đó mà đã 10 năm. Thấy cuộc đời như một trò chơi. Khi xưa, dứt bỏ người yêu trẻ tuổi vì sợ tương lai bị bỏ rơi. Chọn người hơn tuổi để cuộc sống an toàn. Nhưng mà, giờ thì thế này đây.
Ân hận vô cùng!
Thấy nuối tiếc không nguôi tháng ngày bên người xưa cũ. Bây giờ mới hiểu, chẳng có gì là chắc chắn. Người trẻ không chắc chắn mà người già cũng vậy. Nên khi yêu, thì cứ yêu thôi, cứ làm theo trái tim mình lựa chọn, đừng quá suy tính cho tương lai. Bởi vì, làm sao biết được chuyện tương lai. Người tính không bằng trời tính.
Có gì đảm bảo lấy người hơn tuổi thì sẽ an toàn và hạnh phúc?
Có gì dám chắc lấy người kém tuổi sẽ bất hạnh?
Nên, chớ có vì lý do tuổi tác mà chối bỏ tình yêu đích thực, nếu không sẽ có ngày ân hận đầy vơi như tôi lúc này…