Vì chục trứng gà mẹ chồng dúi cho mà giờ nhà tôi tanh bành, vợ chồng lao đao đến khổ
Chào mọi người, tôi tâm sự lên đây, mong mọi người cho tôi vài lời nhận xét để tôi đưa chồng đọc, cho anh ấy sáng mắt ra, xem người sai là ai?
Chuyện là cuối tuần vừa rồi vợ chồng tôi về quê nội. Quê chồng cách hơn 200 cây nên chỉ khi nào thật rảnh rỗi chúng tôi mới về. Một phần do công việc của chồng tôi bận rộn, có đợt làm cả cuối tuần, một phần do tôi bận con nhỏ nên đi đi lại lại rất mệt mỏi.
Tôi và bố mẹ chồng thì cũng không có mâu thuẫn gì. Cưới xong thì chúng tôi ra ở riêng luôn, thỉnh thoảng tôi vẫn gọi điện hỏi thăm ông bà. Ngày tôi đẻ thì mẹ chồng cũng ra chăm dâu ở cữ. Hàng tháng tôi vẫn gửi biếu ông bà khi thì 2 triệu lúc 3 triệu.
Chúng tôi về thì ông bà quý lắm, bà đi chợ từ sớm mua cua về hì hụi làm lẩu cho chúng tôi ăn. Ở quê 2 ngày xong chiều chủ nhật chúng tôi lại bắt xe khách lên thành phố.Mọi chuyện nếu chỉ có thế thì quá tốt đẹp. Đằng này lúc chúng tôi đi, mẹ chồng còn chạy ra ổ gà nhặt cho 20 quả trứng, bảo chúng tôi mang lên mà ăn. Biết là trứng gà nhà nuôi sạch nhưng đường xa, lại tay xách nách mang đồ đạc quần áo của con nên tôi từ chối. Nhưng mẹ chồng cứ nài nỉ bảo tôi cầm lên nấu cho cháu ăn, lại thêm chồng tôi hỏi: “Khinh quà nhà quê à mà không nhận?” nên tôi buộc phải cầm.
Ức chế nhất là chồng chỉ ôm 2 cái túi xách giùm, còn túi trứng bỏ ngoài thì tôi cầm, tôi lại bế thêm con nên lúc chen chúc lên xe khách bị người khác xô đẩy khiến túi trứng có vài quả bị vỡ. Trời thì nắng, trong xe đông người lại nóng bức, cửa đóng kín mít nên chỉ một lúc sau, mùi trứng tanh phảng phất khiến những hành khách khác kháng nghị. Có người ngồi cạnh tôi còn bịt mũi hỏi tôi không đóng bỉm cho còn à???
Đấy, cũng chỉ vì sĩ diện mà anh mặc kệ vợ con, giờ còn trách móc tôi. (Ảnh minh họa)
Đi thêm được mấy chục km nữa thì có người nôn ọe khiến tôi càng xấu hổ. Bất đắc dĩ, tôi buộc phải nhờ bác tài dừng xe rồi mang túi trứng xuống vứt bỏ. Chồng ngồi một bên đen mặt không nói lời nào, không phản đối cũng không đồng tình nhưng từ lúc đó trở đi, khuôn mặt anh đăm đăm nhìn đến là khó chịu.
Vừa về đến nhà, chồng đã vứt hai túi hành lý xuống sàn rồi chỉ tay mắng tôi: “Cô giỏi thật, trứng gà bố mẹ tôi không dám ăn, cố cất để phần con cái mà cô đi dọc đường thì ném bỏ”. Tôi cũng ức chế nên cãi lại: “Anh tiếc thì sao anh không cầm? Anh không thấy trứng vỡ hết hả mà còn giữ?”. Chồng liền chửi mắng tôi cố tình để trứng vỡ rồi ném bỏ, và rằng tôi coi khinh anh, anh cầm 2 túi hành lý, lại xách thêm túi trứng thì trông ra thế nào? Đấy, cũng chỉ vì sĩ diện mà anh mặc kệ vợ con, giờ còn trách móc tôi.
Thế là vợ chồng cãi nhau, thêm vào con khóc, trời nắng nóng… khiến chồng tôi không kìm nén được đã đập vỡ chiếc ti vi. Tôi giận quá liền bế con vào phòng, đóng kín cửa, dỗ dành con ngủ. Bữa tối không ai chịu nấu, chồng thì bỏ ra ngoài ăn đêm, lúc về thì ngủ luôn phòng khách.
Bực mình quá mọi người ạ. Giờ tôi không muốn làm lành trước, vì như thế thì về sau người khổ chỉ là tôi, bởi người sai mới phải xuống nước xin lỗi. Trong trường hợp này, ai đúng ai sai? Mong mọi người giúp tôi phân xử.