Thấy chồng chuyển tiền cho người lạ, tôi âm thầm ƌiều tɾɑ và tìm ƌến một căn hộ tậρ thể cũ, khi Ьắt gặρ “ƌối tượng”, tôi Ьỗng thấy xấu hổ
TҺấү cҺồпg cҺuүểп tιḕп cҺo пgườι lạ, tȏι ȃm tҺầm ƌιḕu trɑ và tìm ƌếп một căп Һộ tậρ tҺể cũ, kҺι Ьắt gặρ “ƌṓι tượпg”, tȏι Ьỗпg tҺấү xấu Һổ
Mọi chuyện bắt ᵭầu từ một buổi chiḕu 2 tuần trước, khi tȏi ᵭang dọn dẹp phòng làm việc của chṑng và tìm thấy một chiḗc phong bì ghi chữ “Mật”.
Tôi và Hưng kết hôn đã được 8 năm, có một cậu con trai 5 tuổi tên Bảo. Cuộc sống của chúng tôi không quá dư dả nhưng cũng không đến mức thiếu thốn. Hưng là kỹ sư xây dựng, công việc bận rộn, thường xuyên phải đi công tác xa, nhưng tôi luôn tin tưởng chồng mình tuyệt đối.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều 2 tuần trước, khi tôi đang dọn dẹp phòng làm việc của chồng, lúc kéo ngăn kéo bàn ra để lau bụi, tôi vô tình thấy một chiếc phong bì cũ kẹp giữa đống tài liệu. Điều kỳ lạ là chiếc phong bì ấy không có tên người gửi hay địa chỉ, chỉ ghi một dòng chữ nhỏ ở góc trên: “Mật”.
Tim tôi chợt đập nhanh. Tò mò lấn át, tôi mở phong bì ra. Bên trong là một loạt biên lai chuyển tiền, mỗi tháng một lần, số tiền không nhỏ chút nào. Tổng cộng đã gần trăm triệu. Tôi lật nhanh từng tờ, thấy rõ tên người nhận – một cái tên hoàn toàn xa lạ. Tại sao chồng tôi lại phải chuyển số tiền lớn như vậy cho một người phụ nữ khác mà giấu tôi?
Đầu óc tôi rối bời, bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực bắt đầu hiện lên. Phải chăng Hưng đang ngoại tình? Hay anh ấy có con riêng bên ngoài? Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn vội vàng kết luận. Tôi quyết định sẽ âm thầm theo dõi thêm, tự mình tìm hiểu sự thật.
Tối hôm đó, tôi cố gắng quan sát từng cử chỉ của Hưng. Anh vẫn cười nói như bình thường, đùa giỡn với con trai, không có chút gì khả nghi. Nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến tôi càng lo lắng hơn. Đàn ông ngoại tình thường giỏi che giấu, phải không?
Ảnh minh họa
Một tuần sau, tôi lén lấy điện thoại của Hưng khi anh đi tắm, cố gắng tìm manh mối trong tin nhắn và lịch sử cuộc gọi. Nhưng tất cả đều sạch sẽ, không có số lạ nào xuất hiện. Tôi bắt đầu cảm thấy mình như một kẻ điên, ngày đêm ám ảnh bởi những nghi ngờ không có bằng chứng.
Cuối cùng, tôi quyết định phải đối mặt với sự thật. Chiều thứ 7 tuần trước, tôi theo dõi Hưng khi anh bảo đi gặp đối tác. Tôi thuê một chiếc taxi, bám theo xe của anh từ xa. Tim đập loạn nhịp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Xe của Hưng dừng lại trước một khu tập thể cũ. Tôi ngồi trong taxi, mắt dõi theo từng bước chân của anh. Anh đi lên cầu thang, rồi bấm chuông một căn hộ trên tầng hai, cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên bước ra đón. Hai người trao đổi vài câu rồi Hưng bước vào trong, cánh cửa khép lại ngay lập tức.
Tôi ngồi chết lặng, cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ. Phải chăng đây chính là người phụ nữ bí ẩn mà Hưng đang giấu giếm? Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, quyết định bước xuống xe, lao lên tầng hai. Đến trước cửa căn hộ, tôi không cần suy nghĩ thêm, đập mạnh vào cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Một lát sau, cánh cửa hé mở. Người phụ nữ trung niên lúc nãy nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, hơi lùi lại:
“Cô là ai?”.
“Tôi là vợ anh Hưng. Cho tôi vào” – Tôi gần như gào lên, cố đẩy cánh cửa để bước vào trong.
Người phụ nữ không nói gì, chỉ lặng lẽ bước sang một bên. Tôi lao vào căn phòng nhỏ, mắt nhanh chóng quét qua mọi ngóc ngách. Và rồi tôi chết sững khi nhìn thấy Hưng đang ngồi trên chiếc ghế cũ, bên cạnh một người đàn ông gầy gò, đôi mắt trũng sâu, gương mặt xanh xao nhưng nở nụ cười hiền từ.
Nhìn thấy tôi, Hưng có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu, ra hiện cho tôi vào trong. Tôi không nén được nên nói: “Anh giải thích đi”.
Chồng tôi chưa kịp nói gì thì người đàn ông kia cất tiếng: “Em dâu hả? Chào em, anh là anh trai của Hưng”.
Tôi ngạc nhiên, nhà chồng tôi không có người anh trai nào như thế này. Thấy tôi nghi hoặc, Hưng lên tiếng: “Anh Toản là anh trai cùng mẹ khác cha với anh, từ năm anh 3 tuổi đã tách ra, anh Toản theo bố, anh theo mẹ, 4 năm trước anh em mới nhận lại nhau. Anh Toản đang bệnh nặng”.
Tim tôi như ngừng đập. Mọi nghi ngờ, ghen tuông bỗng chốc tan biến. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, gầy gò nhưng ánh mắt vẫn đầy hy vọng. Hóa ra, bấy lâu nay, chồng tôi không hề phản bội, mà đang âm thầm gánh vác một trách nhiệm lớn lao, chữa bệnh cho anh trai. Nhưng anh không nói với tôi, vì chuyện gia đình phức tạp và cũng vì không muốn tôi lo lắng. Tôi cảm thấy có lỗi với chồng đồng thời cũng tràn đầy tự hào, hãnh diện về anh. Thật may vì tôi chưa làm ầm lên, khiến mọi chuyện đổ bể thì thật xấu hổ.