Chồng bất ngờ kéo cả họ nội lên thành phố nghỉ lễ, ăn dầm nằm dề mà không có ý thức, tôi h;ủy sạch đồ ăn, đặt vé bay đi ăn chơi 2/9 một mình

Chồng bất ngờ kéo cả họ nội lên thành phố nghỉ lễ, ăn dầm nằm dề mà không có ý thức, tôi h;ủy sạch đồ ăn, đặt vé bay đi ăn chơi 2/9 một mình

Vân Hải là cặp vợ chồng mà ai cũng nghĩ là hình mẫu lý tưởng. Vân, cô gái thành phố dịu dàng, lấy Hải, chàng trai miền biển với nụ cười ấm áp như nắng. Họ kết hôn được ba năm, sống trong căn nhà nhỏ ven đô, nơi Vân làm việc văn phòng còn Hải kinh doanh hải sản. Nhưng đằng sau vẻ bình yên ấy là những vết nứt ngày càng lớn, mà Vân cố gắng vá víu bằng sự nhẫn nhịn.

 Có thể là hình ảnh về 6 người và trẻ em

Năm nay, dịp 2/9 rơi vào cuối tuần dài, Hải hào hứng thông báo: “Em ơi, anh mời cả họ nội lên chơi. Bố mẹ, anh chị em, cháu chắt nữa. Lâu rồi không tụ họp, nhân dịp nghỉ lễ mà!” Vân nghe mà lòng chùng xuống. Họ nội của Hải đông đúc, hơn chục người, mỗi lần lên là nhà cửa lộn xộn, ăn uống la đà, và Vân luôn là người dọn dẹp, nấu nướng từ sáng đến tối. Lần trước, dịp Tết, Vân đã mệt lử vì phục vụ, còn bị chị chồng chê bai món ăn “không đậm đà như dưới quê”. Hải thì chỉ cười trừ, bảo: “Em chịu khó, gia đình anh vậy mà.”

Vân cố gắng thuyết phục: “Anh ơi, năm nay mình đi du lịch riêng đi. Em mệt lắm, cứ nghỉ lễ là nhà thành cái chợ.” Nhưng Hải lắc đầu: “Em ích kỷ quá. Họ nội anh neo người, lên thăm con cháu thôi. Anh đã hứa rồi, không lẽ thất hứa?” Vân im lặng, nhưng cơn giận bắt đầu âm ỉ. Cô dành cả tuần chuẩn bị: mua gà vịt, hải sản tươi, rau củ đầy tủ lạnh. Sáng sớm 1/9, Vân dậy từ 4 giờ, hì hụi làm bánh chưng, nem nướng, salad – đủ món để chiều lòng cả nhà chồng.

Chiều hôm ấy, họ nội kéo lên. Bố chồng Hải, ông cụ khó tính, vừa vào nhà đã cau mày: “Nhà con Vân sao chật thế này? Dưới quê rộng thênh thang.” Chị chồng thì cười khẩy: “Em Vân làm văn phòng nên khảnh ăn, chứ chị nấu món gì cũng đậm đà.” Hải cười hề hề, kéo Vân vào bếp: “Em cố lên, anh giúp.” Nhưng “giúp” chỉ là ngồi uống bia với anh em, để Vân một mình xoay sở. Tối đó, bữa ăn thịnh soạn, mọi người khen ngợi, nhưng Vân chỉ nghe thấy lời chê bai ngầm: “Món này nhạt quá, Vân ơi thêm muối đi.”

Đêm khuya, Vân nằm bên Hải, thì thầm: “Anh có thấy em mệt không? Sao anh không nói gì với mọi người?” Hải ngái ngủ: “Thôi em, gia đình mà. Mai anh đưa mọi người đi chơi, em nghỉ ngơi.” Vân cắn môi, nước mắt lăn dài. Sáng hôm sau, 2/9, Vân dậy sớm hơn thường lệ. Cô nhìn tủ lạnh đầy ắp đồ ăn chuẩn bị cho bữa trưa: thịt nướng, cá kho, bánh ngọt. Rồi nhìn ra phòng khách, họ nội đang ngủ ngổn ngang, tiếng ngáy vang vọng. Hải còn đang say giấc sau trận bia tối qua.

Cơn giận bùng nổ. Vân lặng lẽ mở tủ lạnh, lấy hết đồ ăn ra. Cô đổ sạch thịt vào thùng rác, xé nát rau củ, đập vỡ trứng, thậm chí đổ cả nước sốt xuống cống. Tiếng động nhỏ khiến Hải tỉnh giấc, anh chạy ra bếp: “Vân! Em làm gì vậy? Điên à?” Vân quay phắt lại, mắt đỏ hoe: “Anh kéo cả họ nội lên, để em phục vụ như osin. Tôi mệt rồi! Tôi hủy hết, anh tự lo đi!” Hải giận dữ: “Em quá đáng! Đây là gia đình anh, em không tôn trọng thì thôi!” Vân cười nhạt: “Gia đình anh? Còn em thì sao? Ba năm nay, anh luôn chọn họ nội trước em. Nghỉ lễ nào cũng

Hải hét lên: “Vì em không phải họ nội anh! Em chỉ là vợ, còn họ là máu mủ!” Lời nói ấy như dao cắt vào tim Vân. Cô run run lấy điện thoại, đặt vé máy bay đi Phú Quốc ngay lập tức, chuyến bay chiều nay. “Tôi đi một mình. Anh ở lại với ‘gia đình’ đi!” Vân xách vali, lao ra cửa, bỏ mặc Hải và cả nhà chồng đang tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn đống hỗn độn trong bếp.

Trên máy bay, Vân thở phào, nghĩ về bãi biển, cocktail, và tự do. Cô nhắn tin cho Hải: “Ly hôn đi. Tôi không chịu nổi nữa.” Hải gọi liên hồi, nhưng Vân tắt máy. Twist bất ngờ đến khi Vân hạ cánh ở Phú Quốc. Cô nhận được cuộc gọi từ số lạ – là chị chồng Hải. “Vân ơi, chị xin lỗi. Thật ra… Hải không phải con ruột bố mẹ anh ấy. Anh ấy bị bỏ rơi từ nhỏ, được họ nội nhận nuôi. Vì vậy, Hải luôn cố gắng bù đắp, kéo mọi người lên để chứng minh mình thuộc về gia đình. Nhưng chị thấy anh ấy sai rồi, bỏ mặc em.”

 

 

Vân sững sờ. Hóa ra, mâu thuẫn giữa họ không chỉ là sự ích kỷ, mà là nỗi sợ hãi sâu thẳm của Hải – sợ bị bỏ rơi lần nữa. Vân nhớ lại những lần Hải ôm chặt cô ban đêm, thì thầm “Đừng bỏ anh”. Cô khóc, nhưng quyết định: “Chị ơi, em cần thời gian.” Vân dành hai ngày ở Phú Quốc, suy nghĩ. Ngày thứ ba, cô bay về.

Về nhà, Vân thấy Hải ngồi một mình giữa đống đồ ăn mới mua, mắt đỏ hoe. Họ nội đã về quê từ sáng. Hải quỳ xuống: “Anh xin lỗi. Anh sợ mất gia đình, nên quên mất em mới là gia đình thật sự.” Vân ôm anh: “Em biết rồi. Nhưng từ nay, anh phải thay đổi. Chúng ta là Vân Hải, không phải chỉ Hải và họ nội.” Hải gật đầu, hứa sẽ cân bằng.

 

 

Kể từ đó, Vân Hải trở nên gắn bó hơn. Họ nội vẫn lên thăm, nhưng Hải tự nấu nướng, và Vân được nghỉ ngơi. Twist đã biến mâu thuẫn thành bài học, và họ sống hạnh phúc, với kết thúc rõ ràng: tình yêu cần sự công bằng, không phải hy sinh một chiều.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *