Chồng thất nghiệp 3 tháng, mẹ chồng suốt ngày chì chiết không đẻ được con trai nối dõi, vợ mới chỉ nói 1 câu thôi mà anh nghĩ qu;/ ẩn

Chồng thất nghiệp 3 tháng, mẹ chồng suốt ngày chì chiết không đẻ được con trai nối dõi, vợ mới chỉ nói 1 câu thôi mà anh nghĩ qu;/ ẩn

 

Ở xã Thạch Lưu, huyện miền trung nhỏ bé của tỉnh Nghệ An, cả làng vẫn chưa hết bàng hoàng sau cái buổi trưa định mệnh hôm ấy.

 Có thể là hình ảnh về trẻ em

Minh, 36 tuổi, thất nghiệp đã hơn ba tháng. Từ ngày xưởng gỗ phá sản, anh chỉ quanh quẩn ở nhà phụ vợ bán hàng online. Còn Lan, vợ anh, vốn là giáo viên mầm non, lương ba cọc ba đồng nhưng vẫn cố gắng lo cho hai đứa con gái nhỏ – bé An 8 tuổi và Linh 5 tuổi.

Tưởng chỉ có thế là cùng, nhưng bi kịch thật sự lại đến từ… mẹ chồng.
Hợi, 62 tuổi, ngày nào cũng chì chiết:

“Nhà này vô phúc, có hai đứa vịt giời, sau này ai thờ cúng, ai nối dõi?
Còn anh Minh, đàn ông gì mà để vợ nuôi, nhìn xấu hổ không chịu được!”

Minh im lặng, càng ngày càng thu mình.
Buổi sáng, anh ra bờ sông Lam câu cá, buổi tối ngồi lì ngoài hiên, không nói với ai câu nào.

Lan thương chồng, cũng cố nhẫn nhịn. Nhưng hôm đó, sau khi bị mẹ chồng mắng té tát chỉ vì chưa nấu cơm đúng giờ, cô bật khóc nói một câu mà sau này chính cô ân hận đến suốt đời:

“Mẹ mà quý con trai đến thế, sao mẹ không sinh thêm mà bắt người khác chịu?”

Câu nói đó như giọt nước tràn ly.
Minh ném phăng cái điếu thuốc xuống sân, mặt tím tái. Anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng vào phòng, dắt hai đứa nhỏ đi chơi, nói với Lan qua khe cửa:

 

 

“Anh cho con ra sông thả cá vàng, lát về.”

Ba mươi phút sau, khi Lan chạy ra chợ mua ít cá khô, thì hàng xóm hớt hải chạy vào nhà:

“Lan ơi, ngoài bờ sông có xe của anh Minh, hai đôi dép trẻ con với áo khoác để lại!”

Cô chết điếng.
Chiếc xe máy quen thuộc nằm đổ trên triền cỏ, bên cạnh là túi nilon chứa vài con cá vàng.
Dưới bãi sông, người ta chỉ thấy chiếc váy hồng của bé Linh nổi lềnh bềnh.

Đội cứu hộ đến nơi, tìm suốt hai giờ liền mới vớt được thi thể hai đứa trẻ, nằm ôm chặt lấy nhau.

Minh không còn đó — anh đã bị dòng nước cuốn đi xa.

Trên bờ, người ta phát hiện trong túi áo của anh có một mảnh giấy ướt nhoè, chữ xiêu vẹo:

“Xin lỗi Lan, anh không chịu nổi khi nghe mẹ nói anh vô dụng, không sinh được con trai.
Anh không muốn hai con phải nghe những lời cay độc đó thêm nữa.
Nếu có kiếp sau, anh sẽ lại chọn em và hai đứa con gái.”

Hai ngày sau, thi thể Minh được tìm thấy cách hiện trường hơn 3km, mắc lại bên rặng tre.

Bà Hợi ngã quỵ, miệng lắp bắp:

“Tôi chỉ muốn dọa nó… chứ có ngờ đâu nó dại thế…”

Lan không khóc nổi nữa.
Cô ngồi trước ba di ảnh đặt cạnh nhau, ánh nến chập chờn, đôi mắt khô khốc như người đã chết nửa linh hồn.

Ngoài kia, tiếng loa xóm vẫn vang lên:

“Ai có con nhỏ, xin đừng để chúng nghe những lời làm tổn thương cha mẹ mình…”

Chỉ 30 phút định mệnh, ba mạng người ra đi.

Và cả xã Thạch Lưu, từ đó không ai còn dám nhắc đến hai chữ “nối dõi” trước mặt một người đàn ông nghèo nữa.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *