20/10 chồng đưa mẹ và tất cả chị em bên nhà nội đi ăn tiệc nhà hàng còn b/ắt vợ ở nhà dọn dẹp
Ngày 20/10 — người ta tung hoa, tặng quà, đăng những lời yêu thương vợ lên mạng. Còn tôi — một người phụ nữ “không biết đẻ con trai” như lời mẹ chồng vẫn hay mỉa mai — lại lom khom lau nhà, rửa chén sau bữa cơm trưa. Buổi sáng, chồng tôi hớn hở chuẩn bị đồ, xịt nước hoa thơm nức, bảo: “Tôi đưa mẹ và các chị em đi ăn tiệc 20/10 ở nhà hàng sang trưa nay. Cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ đi, tối bạn bè của bố mẹ qua. Trưa cô tự cho 2 đứa nhỏ ăn cơm. Tối tôi đi ăn liên hoan ở công ty không về nhà đâu”.
Tôi mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng thì nghẹn đắng. Cái “nghỉ ngơi” của tôi là xắn tay dọn dẹp đống bát đĩa cao ngập mà tối qua anh chị em nhà anh liên hoan để lại. Họ đặt đồ ăn bên ngoài về bày biện hết ra bát đĩa để chụp ảnh đăng mạng giống như thể họ chăm chỉ lắm. Lúc ăn uống xong thì phần dọn dẹp là của tôi. Trước giờ vẫn như vậy.
Trước khi đi, mẹ chồng liếc nhìn tôi, giọng khinh khỉnh: “Đàn bà mà không biết đẻ con trai thì chỉ có thế thôi, ngồi nhà dọn dẹp cho người ta là đúng rồi.” Câu nói ấy như lưỡi dao cắm thẳng vào tim. Tôi cúi mặt, nuốt nước mắt, không đáp lại. Hai đứa con gái đứng bên nghe thấy, đứa lớn chỉ mới bốn tuổi đã hỏi nhỏ:
“Mẹ ơi… con gái có tội gì hả mẹ?” Tôi không kìm được nữa, ôm con vào lòng, nghẹn ngào:
“Không con ạ, con gái của mẹ là món quà đẹp nhất trên đời này.”
Tối hôm đó, khi chồng hớn hở đi dự tiệc cùng công ty, mẹ chồng thì tiếp bao nhiêu bạn bè cười nói không ngớt, tôi vẫn ngồi xếp quần áo cho hai con. Trong lúc dọn dẹp tủ quần áo của chồng, tôi vô tình làm rơi chiếc áo vest. Một chùm chìa khóa rơi ra kèm theo tờ giấy ghi dãy số — chính là mã két sắt mà anh luôn giấu.
Tôi ngồi thừ một lúc, rồi tiến tới góc tủ nơi có chiếc két sắt. Tôi bắt đầu bấm số… Chiếc két sắt mở ra, bên trong là 2 tỷ đồng tiền mặt, xếp gọn gàng trong túi ngân hàng, có cả sổ tiết kiệm mang tên chồng tôi. Tôi sững sờ.
Trong đầu bỗng hiện lên những hình ảnh — những lần tôi phải nhịn ăn sáng để mua sữa cho con, những đêm tôi đi bán hàng online đến 1–2 giờ sáng để kiếm tiền, và những lần chồng bảo “tiền đâu mà tiêu hoang thế?”. Thì ra, anh không nghèo — chỉ là anh chẳng bao giờ muốn chia sẻ với tôi. Bí mật trong két sắt này chỉ mình chồng tôi biết…
Tôi hít sâu, mắt ráo hoảnh. Không còn nước mắt nào để rơi nữa. Tôi bế 2 con ra cửa sau cùng với 2 tỷ đồng. Tối đó, sau 1 năm tôi đã có bài đăng trở lại trên Facebook: “Ngày 20/10 đặc biệt của 3 mẹ con tôi. Cảm ơn đời đã dạy tôi rằng: Đừng bao giờ chờ ai tặng mình hạnh phúc, hãy tự mua nó cho chính mình.”
Tấm ảnh ba mẹ con tôi mặc váy xinh đẹp, cười rạng rỡ trong một nhà hàng sang trọng được hàng nghìn lượt chia sẻ. Không ai biết rằng, số tiền chi trả cho những chiếc váy xinh đẹp và cho bữa tiệc ấy… là một phần nhỏ trong 2 tỷ đồng mà chồng tôi giấu kín.
Sáng sớm hôm sau khi chồng còn chưa tỉnh cơn say sau đêm liên hoan cháy hết mình với các chị em trong công ty, tôi bế hai con về thẳng quê ngoại. Bố mẹ chồng vốn coi mẹ con tôi chỉ là cái bóng trong nhà nên chúng tôi có vắng mặt họ cũng không mảy may quan tâm.
Đến chiều tối, điện thoại của tôi dồn dập các cuộc gọi đến từ chồng. Có lẽ anh ta đã phát hiện ra việc 2 tỷ đồng không cánh mà bay. “Cô lấy tiền của tôi đúng không? Cô mang 2 đứa đi đâu rồi. Nói cho biết nhé, đi đâu thì đi nhưng tiền mang trả lại cho tôi”.
Tôi bình thản đáp: “Số tiền đó là một phần công sức tôi tích cóp, là tuổi thanh xuân tôi bỏ ra. Anh có nhớ bao nhiêu lần làm ăn thất bại anh về vay tiền tôi lúc 300 triệu, lúc 500 triệu để anh gây dựng lại hay không???…Tôi gửi đơn ly hôn rồi đấy… Đây là cách duy nhất để tôi dạy các con gái của mình rằng phụ nữ không sinh ra để chịu nhục.”
Ngày 20/10, đáng ra phải là ngày phụ nữ được tôn vinh, nhưng chồng và gia đình nhà chồng lại khiến tôi hiểu rõ nhất giá trị của chính mình. Dù sao cũng cảm ơn vì điều đó.